Wednesday, January 11, 2012

Tháu Cáy


Truyện ngắn nhiều kỳ của Trường Sơn Lê Xuân Nhị

Phần Ba
Sau khi nói chuyện với tổng thống Kennedy và gác điện thoại lên giá, cái mặt thịt của ông tổng giám đốc FBI Hoover xệ xuống một đống và miệng ông bung liền một tiếng chửi thề ... “fuck.”  Tiếng chửi thề vừa bung ra thì ông giám đốc sở điều tra liên bang mạnh nhất và ghê gớm nhất nước Mỹ liền giật mình, đưa mắt nhìn chung quanh.  Tốt, trong văn phòng chỉ có mình ông thôi, không có ai cả.  Hoover chẳng sợ ai, muốn chửi thì chửi nhưng hắn không muốn cho cộng sự viên của mình biết mình bất mãn mới tổng thống Kennedy.  Thật ra thì Hoover chẳng có gì phải sợ tổng thống Kennedy, tệ hơn, hắn luôn luôn coi Kennedy như một đứa con nít.  Nhưng Hoover có hai điều kẹt.  Cái kẹt thứ nhất là hắn đã có một lời thề với bố Kennedy, thề trung thành với gia đình Kennedy cho đến giây phút cuối cùng.  Cái kẹt thứ hai, Hoover là một người say mê quyền lực và tiện nghi, hắn không muốn cái chức trùm FBI rớt vào tay người khác.  Dù đồng lương của một ông trùm FBI chẳng có bao nhiêu nhưng quyền lực và tiện nghi của chức vụ thì không có một ông hoàng bà chúa nào trên thế giới này có thể bì kịp.  Nói về quyền lực thì chẳng có một người công dân Mỹ nào, dù lương thiện hay không, không phải nể mặt ông trùm FBI.  Nước Mỹ là một nước dân chủ thật sự, người dân được bảo vệ bởi luật pháp, chẳng ai phải đi sợ công an cảnh sát, nhưng bản chất chung của con người là không muốn dính dáng tới luật pháp và những người đại diện cho luật pháp.  Người ta không cần phải sợ một ông trùm cảnh sát, nhưng cũng chẳng ai muốn bị ông trùm cảnh sát ghét hoặc để ý.  Về tiện nghi thì Mỹ là một nước giàu nhất thế giới, trùm Hoover chỉ cần búng tay và sủa một câu là muốn xe hơi có xe hơi, muốn máy bay phản lực có phản lực, muốn tàu thủy hay xe tăng thì sẽ có tàu thủy hay xe tăng chở ông trùm đi bất cứ nơi nào mà ông trùm muốn. Ấy là chưa nói đến đám nhân viên Công An Liên Bang hàng trăm đứa sẵn sàng đổ mồ hôi và nếu cần là máu để làm đẹp lòng ông trùm...
Hoover không muốn mất tất cả những thứ này về tay người khác nên đã bấm bụng bung lời thề trung thành với bố già Joseph Kennedy.  Và Hoover biết bố con gia đình Kennedy sẽ làm mọi cách để mình phải giữ vững lời thề này.  Thêm vào đó, Hoover biết thằng bé con Kennedy chẳng ưa gì mình, đang chờ dịp để đá văng mình ra khỏi ghế.  Mình chỉ cần phạm một lỗi lầm nhỏ là nó có lý do để xuống tay liền.  Mình không dại như thế...
Hoover nhăn mặt lại, suy nghĩ một lúc về công tác mình được tổng thống giao phó.  Bình thường thì ông trùm Công An chỉ cần sủa một tiếng là sẽ có hàng chục nhân viên súm sít chạy tới chạy lo để làm vui lòng ông trùm, nhưng chuyện con đào Marilyn Monroe không phải là chuyện bình thường.  Nó không bình thường bởi Hoover có hồ sơ nó tằng tịu với tổng thống Kennedy từ khi Kennedy còn là Thượng Nghị Sĩ.  Dĩ nhiên là Hoover phải có nhiều hình chụp, nhiều cuộc điện đàm và nhiều cuộc nói chuyện được thâu băng kín giữa Marilyn Monroe và Thượng Nghị Sĩ Kennedy.  Nhưng đó là những chuyện xảy ra lúc Kennedy còn là một Thượng Nghị Sĩ.  Bây giờ, Thượng Nghị Sĩ Kennedy đã là tổng thống, và một trong những vấn đề nát ruột của Hoover bây giờ là không biết phải xử thế như thế với những mớ hồ sơ này.  Bỏ đi thì sợ khi cần để bóp chẹt gia đình Kennedy thì kiếm không có, mà giữ lại thì rất có thể bị mất chức nếu tổng thống Kennedy biết được...
Hoover lắc đầu, mồi một điều xì gà, phì khói, thò ngón tay ra quay mấy con số của văn phòng FBI Los Angeles.
Người nhân viên trực của sở liên bang ở Los Angeles giật mình khi nhận ra giọng nói của ông trùm FBI, xếp lớn nhất của mình ở đầu giây bên kia.  Bây giờ là đã 9 giờ tối giờ Los Angeles tức 12 giờ đêm giờ Hoa Thịnh Đốn, không biết xếp có chuyện gì cần mà phải gọi như thế.  Thằng nhân viên chưa kịp nói gì thì ông xếp lớn đã nạt liền, khỏi cần phải xưng tên họ mình là ai cho mất thì giờ:
-Ông xếp của chú có đấy không?
-Thưa ông tổng giám đốc, ổng về nhà từ lúc 6 giờ chiều ạ.
-Móc đường giây cho tôi nói chuyện với hắn gấp.
-Thưa vâng, xin ông tổng giám đốc chờ một chút...
Vài giây đồng hồ sau, trong một căn nhà sang trọng và thanh lịch ở ngoại ô thành phố Thiên Thần, Sam West, ông trưởng phòng FBI địa phương, đang đánh răng và chuẩn bị lên giường ngủ thì nghe chuông điện thoại reo vang.  Chỉ cần nghe hai tiếng là hắn biết ngay là điện thoại từ sở gọi tới.  Điện thoại từ sở gọi vào giờ này thì chắc tối nay mình khó mà ngủ được, hắn nghĩ như thế rồi chạy ra nhấc ống nói lên.
Sam không ngạc nhiên lắm khi nhận ra ông tổng giám đốc Edgard Hoover ở đầu giây phía bên kia, hắn chỉ tự hỏi, có chuyện gì khẩn cấp đến độ xếp lớn phải gọi vào giờ này.
-Sam?
-Thưa ông tổng giám đốc, tôi đây.  Ông tổng giám đốc có khỏe không?
Trùm Hoover không có thì giờ cho ba cái sức khỏe lẩm cẩm:
-Mình có thể nói chuyện vài phút được không?
-Dĩ nhiên là được, thưa ông tổng giám đốc.  Vợ con tôi đã lên giường hết rồi.
-Tốt.
Hoover ngừng ở đó một chút để rít một hơi xì gà thật dài và chậm chậm nhã khói.  Đường giây điện thoại trở nên im lặng hoàn toàn.  Sam kiên nhẫn chờ đợi và phần nào đoán được chuyện mà xếp sắp sửa nói.  Chẳng qua chỉ là chuyện con đào hát bóng Marilyn Monroe đó thôi...
Sam bắt đầu vào nghề là một cảnh sát viên thường của quận Los Angeles khi thành phố chỉ là một quận nhỏ và lần lần leo đến chức thanh tra cảnh sát khi Los Angeles trở thành một thành phố lớn.  Nhờ một sự tình cờ, Sam được giao khoán cho khu Hollywood, cái nôi của nền điện ảnh thế giới.  Hollywood hồi đó còn thô sơ chứ không sầm uất vĩ đại như bây giờ.  Và tài tử hát bóng, vốn xuất thân từ giai cấp nhà nghèo ở khắp nơi trên đất Mỹ đổ về, là một hạng mà những thanh tra cảnh sát như Sam coi rất rẻ.  Đối với Sam, chúng nó chẳng có khả năng gì cả ngoài cái mả đẹp trai với đàn ông và đàn bà thì một chút nhan sắc cộng thêm với cặp mông to và đôi vú bự...  Đứa nào cũng thế, khi mới đặt chân đến Hollywood thì một cái quần không có mà mặc nhưng chỉ sau một cuốn phim thì đứa nào cũng nhà cao cửa rộng, xe hơi bốn năm chiếc.  Sự ghen tức cộng thêm sự cảm thấy mình thua thiệt làm cho Sam đâm ra mặc cảm.  Từ mặc cảm sang oán thù không xa lắm.  Hễ đụng chuyện lộn xộn là Sam cho bắt nhốt liền, không nương tay.  Cả thế giới quý mến và tôn sùng chúng nó như thế nào thì Sam không biết nhưng với Sam thì hắn chỉ cần quắc mắt một cái thì đứa nào cũng co vòi hết.
Sau đệ nhị thế chiến, khi phong trào Bài Cộng của Thượng Nghị Sĩ McCarthy phát động và được sự ủng hộ của chính quyền tổng thống Eisenhower, mũi dùi đầu tiên được chỉa thẳng về Hollywood vì theo McCarthy, bọn Cộng Sản đã xâm nhập vào Hollywood và đã thành công trong việc cho sản xuất nhiều phim thiên tả.  Cả nước Mỹ rúng động khi nghe như thế và việc diệt Cộng liền được giao cho FBI.
Trùm Hoover vốn là một người ghét Cộng Sản thậm tệ nên hăng hái bắt tay vào việc liền.  Cần một người tài giỏi và tín cẩn để thiết lập một lưới tình báo ở Los Angeles, Hoover đích thân bay xuống Hollywood để tuyển lựa “nhân tài.”  Và người nhân tài được Hoover để mắt đến không ai khác hơn là Sam.  Sau một bữa tiệc với Sam, Hoover biết hết về Hollywood cũng như bọn tài tử hát bóng ở đây như biết bàn tay mình. Hoover đồng ý với Sam ở điểm căn bản:  “Bọn tài tử hát bóng đều là bọn rác rưởi, chỉ nhờ may mắn mà trở nên nổi tiếng và giàu có.”
Thế là Hoover tuyển lựa Sam và biến hắn thành trưởng phòng FBI địa phương của thành phố Thiên Thần.  Suốt mấy chục năm, với gần trăm nhân viên dưới tay và với một ngân quỹ hầu như vô giới hạn, Sam cho áp dụng một hệ thống rất “khắt khe vô nhân đạo” để theo dõi, nghe lén, quay phim lén,  và bám sát bọn tài tử, nhà văn, nhà làm phim, nhà sản xuất của Hollywood.  Thậm chí thằng họa sĩ hạng bét cũng bị theo dõi.
Không một cơ hội nào, không một việc làm nào, dù là trái với luật pháp tới đâu mà Sam và bọn đàn em không làm.  Nếu cần tẩn cho một thằng tài tử một trận thừa sống thiếu chết để khai thác một điều gì, nhân viên của Sam không bao giờ ngần ngại.  Cái hay của đàn em Sam là chúng nó luôn luôn giả dạng quân ăn cướp để tẩn người ta.  Vì thế, khi bọn này đi trình cảnh sát, cảnh sát luôn luôn hứa sẽ điều tra nhưng chẳng bao giờ kiếm ra ai...
Nhưng những cuộc điều tra và theo dõi của Sam dù có gay gắt tới đâu cũng không đem lại điều gì để chứng minh là bọn tài tử Hollywood có dính líu tới Cộng Sản.  Lý do đơn giản là chúng nó chẳng có đứa nào thích Cộng Sản và chẳng có đứa nào làm việc cho Cộng Sản cả.  Đúng hơn, chẳng có thằng nào con nào biết Cộng Sản hay tư bản là gì.  Chúng nó dốt chính trị nên chẳng đứa nào muốn dính dáng tới chính trị, đừng nói việc đi theo đảng này đảng kia để tranh đấu.  Chúng nó chỉ thích hút sách, ăn nhậu và làm tình mà thôi.  Nhiều khi, có vài thằng say thuốc tuyên bố vài câu mất dạy, chống chính phủ nên thiên hạ tưởng chúng nó bị Cộng Sản giật giây.
Sau khi đọc xong bản báo cáo, Hoover hơi thất vọng về chuyện này nhưng không biết làm gì hơn...  Sau ngày đó, ông tổng giám đốc FBI ít còn liên lạc với Sam và Sam cũng chẳng có lý do gì để quấy rầy ông xếp lớn của mình.  Tuy không liên lạc với nhau nhưng như thường lệ, cứ mỗi tháng một lần, Sam vẫn làm một bản tường trình về những gì xảy ra ở Hollywood về cho Hoover.  Cách đây 3 năm, vì một lý do riêng nào đó, ông tổng giám đốc FBI để ý đặc biệt đến con đào Marilyn Monroe và bắt Sam tường trình về tất cả những gặp gỡ và liên lạc của con đào này về cho ông.
Sam tuân lệnh và chẳng bao lâu thì biết tại sao xếp mình lại để ý đến con nhỏ này...
Thế là tất cả những hồ sơ về cuộc gặp gỡ kín giữa ông Thượng Nghị Sĩ tiểu bang Massachutset và cô đào nóng bỏng nhất thế giới được gởi về Hoa Thịnh Đốn hàng ngày bằng đường giây kín và khẩn.  Lệnh lại ban xuống là phải tiếp tục theo dõi và bám kín, không chừa một giây một phút...
Nhưng chỉ một tháng sau khi Thượng Nghị Sĩ Kennedy đắc cử tổng thống, một buổi chiều, văn phòng FBI Los Angeles nhận được một cái lệnh mới của ông trùm Hoover, hoàn toàn trái ngược với cái lệnh cũ.  Lệnh ban ra là kể từ đây, những sự theo dõi Marilyn Monroe phải được chấm dứt.  Thêm vào đó, tất cả những gì có dính dáng đến Marilyn Monroe và Kennedy cần phải thiêu hủy hết.
Sam không ngạc nhiên lắm khi nhận được tin này bởi không ai muốn dính dáng tới cái chuyện tày trời là chuyện đi theo dõi tình nhân của chính tổng thống của mình.
Chuyện này xảy ra chưa lâu thì bây giờ lại một cú điện thoại bất ngờ ở cái giờ gần nửa đêm như thế này.  Sam đoán rằng nhất định nó phải có dính dáng tới con chó đẻ Marilyn Monroe...
Thật thế, tổng giám đốc FBI Hoover nói sau một lúc yên lặng:
-Con Marilyn Monroe dạo này thế nào?
Sam bình thản trả lời:
-Trình ông tổng, chúng tôi đã cho ngừng theo dõi và tiêu hủy tòan bộ hồ sơ của nó khi được lệnh của ông.
Hoover nhăn mặt lại, ngửi ngay ra được một chuyện gì không ổn:
-Tôi mới nhận được điện thoại của tổng thống.  Tổng thống cho biết con Marilyn Monroe đang bị theo dõi và đặt máy nghe lén.
Bây giờ thì Sam mới cảm thấy hơi lạ.  Nếu con Marilyn Monroe không bị FBI ở đây theo dõi thì ai theo dõi nó?  Và để làm gì?
Sam lắc đầu, giọng trùng xuống.  Hắn cũng vừa ngửi được thấy có cái mùi gì hơi là lạ trong vụ này.
-Nếu có thì nhất định không phải là người của tụi mình, thưa ông tổng giám đốc.
-Tôi biết thế.  Cảnh sát Los Angeles có lý do gì để theo dõi nó không?
Sam lắc đầu:
-Chuyện con nhỏ này hút Cocain thì cả thế giới đều biết, và bọn cảnh sát địa phương nhận tiền hàng tháng để bao che cho nó.  Họ không có lý do gì để theo dõi nó hết.
Hoover thở khì ra một cái rất khó chịu:
-Nếu thế thì phải là một lực lượng thứ ba.
-Tôi cũng nghĩ như thế thưa ông tổng giám đốc.  Có thể là bồ cũ của nó vì ghen tương nên muốn làm như thế.  Oâng giám đốc biết, chúng nó có tiền mà, chúng nó muốn làm gì lại chẳng được.  Nhưng cũng có thể...
Sam bỏ lững câu nói ở đó.  Nhưng Hoover lại muốn nghe:
-Có thể cái gì?
-Khó đoán lắm thưa ông tổng giám đốc.  Mình đang nói tới người bồ của tổng thống Hoa Kỳ.
-Sam, để tôi nói cho ông nghe lỗ mũi tôi ngửi thấy mùi gì.
-Mùi gì, thưa ông tổng giám đốc?
-Tôi ngửi thấy một lực lượng thứ ba nhúng tay vào vụ này.  Có thể là CIA theo dõi nó để bảo vệ nó, nhưng cũng có thể là bọn KGB của Sô Viết và cũng rất có thể là bọn mafia địa phương.  Ai cũng có thể dùng con Marilyn Monroe để bắt chẹt tổng thống...
Sam nhăn mặt lại khi nghe đến đó.  Hắn đã nghĩ đến chuyện này từ lâu.  Hai người cùng im lặng một lúc rồi Hoover ra lệnh:
-Sam, tôi muốn ông bí mật tiếp xúc với con Marilyn Monroe ngay để nói chuyện với nó.  Tìm hiểu càng nhiều càng tốt về những gì xảy ra, xem thử nó có bị theo dõi hoặc bị đặt máy nghe lén hay không.  Sau đó cho người bí mật theo dõi xem thử ai đang theo dõi nó.
-Thưa ông tổng giám đốc tôi xin tuân lệnh.
-Tôi muốn ông đi liền bây giờ.  Nên nhớ, đừng để cho ai nhìn thấy ông hoặc bất cứ một nhân viên FBI nào đến gặp nó.  Việc này phải được thực hiện trong vòng bí mật, coi như mình không biết gì.
-Thưa ông tổng giám đốc, tôi xin nhận lệnh.
-Tốt.  Báo cáo cho tôi gấp những gì xảy ra càng sớm càng tốt...
-Thưa ông tổng giám đốc, ông có muốn tôi cho người để bảo vệ  nó không?
Hoover lắc đầu lia lịa:
-Không, không.  Trên nguyên tắc thì cơ quan FBI hoàn toàn không được dính vào cái vụ này.  Báo chí mà biết tôi cho nhân viên FBI đi bảo vệ con đào nhí của tổng thống thì cả tôi lẫn tổng thống Kennedy cùng bị mất chức một lược.  Nhưng đó là nguyên tắc, mà mình làm việc này... dưới nguyên tắc.  Ông có hiểu tôi nói không?
-Thưa xếp tôi hiểu.
-Vấn đề chính là phải tìm ra tình trạng của nó hiện thời như thế nào, nó ăn hút thế nào, ai theo dõi nó, nó yêu ai, ai hăm dọa nó v.v...  Sau khi nắm vững vấn đề, mình sẽ nói đến chuyện bảo vệ nó.  Chỉ có thế thôi.
Hoover cúp máy.  Sam ngồi xuống bàn giấy suy nghĩ một lúc.  Hắn chẳng lạ gì cái con đào Marilyn Monroe này.  Cả thế giới sùng bái nó nhưng Sam thì biết nó quá rõ.  Nó xuất thân là một con đĩ hạng thường và bắt đầu nghề đào hát bóng bằng cách đóng phim con heo hạng bét.  Một ngày, nó tình cờ gặp được một thằng đạo diễn nổi tiếng và thằng này đã biến nó thành tài tử thượng thặng chỉ trong vòng một sớm một chiều.  Nó có sắc đẹp nhưng cái đầu thì ngu hơn cả bò.  Sam lắc đầu, cứ thắc mắc không hiểu tại sao một người như Thượng Nghị Sĩ Kennedy lại mê nó đến thế.  Có thể nó có ngón nghề gì đó mà mình không biết được...
Sam rót một ly rượu, ngữa cổ nốc một hơi cạn sạch rồi bốc điện thoại, quay một con số.  Một giọng nói trầm trầm và đầy uy quyền của một kẻ có quyền lực trong tay ở đầu giây phía bên kia cất lên có vẻ hơi bực bội vì cái giờ đó, đối với thiên hạ là giờ ngủ nhưng ở trong Baysouth Country club thì lại là cái giờ bận bịu nhất.  Tài tử giai nhân của Hollywood bắt đầu tìm về đây sau những bữa ăn và truy hoan ở những nơi khác.
-Baysouth Country club, Georges nghe.
-Georges, Sam đây.
-Sam?
-Sam West, đây.
Mấy chữ Sam West àm cho cái giọng nói đầy uy quyền ở đầu đằng kia thay đổi liền trở thành một giọng rất là lễ phép và lịch sự:
-Ô, ô, Mr. Sam.  Hân hạnh được nghe tiếng xếp.  Chà lâu quá...  xếp có khỏe không?
Sam cất giọng lạnh lùng:
-Ừ, khỏe.
Cái giọng lịch sự lúc nãy bây giờ liền trở thành một giọng đầy vẻ sợ sệt:
-Thưa, em có thể làm được gì để giúp cho xếp?
Sam chưa thèm trả lời vội.  Hắn ngừng một chút cho sự lo sợ thấm vào máu thằng Georges rồi mới tiếp:
-Lúc này mày khỏe không, Georges...
-Trình với xếp là em vẫn thường...  hì hì... dạ, vẫn thường, thưa xếp.
Năm đó, 1961, Baysouth Country Club làm một cái club sang trọng nhất, mắt tiền nhất và dĩ nhiên, nổi tiếng nhất ở Los Angeles với 95% hội viên là tài tử hát bóng.  Không phải ai có tiền cũng được được mang thẻ Baysouth Country club.  Muốn gia nhập, người làm đơn phải được bốn hội viên giới thiệu và sau đó phải được một ủy ban gồm toàn những nhân vật gạo cội của Hollywood xem xét rồi mới chấp thuận.  Có thể nói, Baysouth Country club là một hội kín dành cho các tài tử gạo cội, những nhân vật nổi tiếng và tai mắt quan trọng của Hollywood. 
Cách đây 20 năm, Baysouth Country club chỉ là một quán rượu nhỏ nằm trên đỉnh một ngọn đồi nhìn xuống bờ biển thành phố Los Angeles, gần Hollywood.  Ban đêm quán rượu trở thành sòng bài và dần dần, trở thành chỗ ăn chơi cho những khách tìm hoa.  Vấn đề là, cái quán này nằm trong khu vực trách nhiệm của cảnh sát viên Sam West và chỉ vài ngày sau cái động đĩ xuất hiện, hắn ngửi được cái mùi ... động đĩ này ngay.  Một buổi tối, cảnh sát viên Sam West ghé thăm quán và nửa tiếng đồng hồ sau, bước ra khỏi quán.  Từ đó về sau, mỗi tuần một lần, cảnh sát viên Sam ghé thăm quán để nhận một cái phong bì.
Khi Sam sang đầu quân cho FBI thì quán rượu đã trở thành một Baysouth Country club lừng lững, bề thế, và là nơi lui tới của những đại tài tử Hollywood.  To lớn như thế nhưng chủ nhân của nó, thằng Georges, vẫn còn giữ mối thâm tình với Sam West vì một lý do dễ hiểu.  Baysouth Country club có thêm dịch vụ cung cấp Cocaine cho khách hàng.  Ngày trả áo cảnh sát để mặc áo FBI, Sam đã tính giật sập cái club này nhưng theo lời đề nghị của Hoover, để yên cho nó hoạt động và biến nó thành một nơi thu thập tình báo của tài tử hát bóng cho FBI.  Thế là một mũi tên bắn được hai con chim.  Mỗi tuần, ngoại chuyện Sam nhận được một phong bì lớn của Baysouth Country club, nó còn biến chỗ này thành một trung tâm thu thập tin tức quý báu cho FBI.  Tất cả những điện thoại, tất cả những bàn ăn, những phòng kín, và thậm chí ngay cả trong cầu tiêu đều có máy nghe lén của FBI...
Vì thế, nhiều chuyện báo chí chưa đăng tãi mà FBI đã biết trước rồi.
Bình thường thì Sam West ít khi nào thèm gọi cho Georges, nhưng một khi mà hắn đã gọi thì thế nào cũng có chuyện.  Và thường thì phải là chuyện lớn.
Khỏi vần vòng vo mất thì giờ, Georges vào đề liền:
-Đại ca muốn gì, em đang chờ để nghe đây.
-Tao muốn vài tin tức.
-Đại ca muốn tin tức về ai?
-Marilyn Monroe!
Georges cười nhẹ.  Biết ngay mà.  Con bé này bây giờ đã trở thành nóng bỏng nhất thế giới.  Nó chưa tới tiệm thì đã có hàng trăm thằng thợ săn ảnh và phóng viên đến chờ sẵn.
-Con này bây giờ nổi quá.  Hồi xưa nó tới đây uống rượu còn không có tiền trả còn phải uống thiếu, không ngờ bây giờ nó có thể mua đứt cái Baysouth Country club này của em...
-Con Marilyn Monroe lui tới chỗ mày nhiều lắm phải không?
-Thưa đúng thế, ngày nào mà nó không có mặt ở đây.  Đại ca thử nghĩ coi, nếu nó không tới đây thì còn biết đi đâu?  Thành phố Thiên Thần này coi thế mà nhỏ... Đúng hơn, tối hôm qua nó ở đây cho đến quá khuya, gần 4 giờ sáng mới về.
-Thường thì nó đi với ai?
-Một thằng tài tử hạng bét của Hollywood.  Thằng này chỉ đi theo hầu hạ nó mà thôi.
-Mối giao hảo giữa mày với nó như thế nào? 
-Thưa, nó rất quý mến em.  Không có em thì nó đào đâu ra Cocaine mà hút.  Lúc này độ hút của nó tăng lên cao lắm rồi, có khi phải...
Sam ngắt lời nó:
-Nếu mày gọi cho nó, nó có tới không?
-Dĩ nhiên là tới, đại ca.  Em chỉ gọi khi nào có hàng mới tới.  Và em đã gọi một tiếng là nó tới liền.
-Tốt.  Tao muốn mày kiếm một lý do chính đáng nào đó để gọi nó, bảo nó tới club gấp.  Tao cần gặp nó.
Georges gật đầu sốt sắng:
-Chuyện nhỏ, coi như xong.  Và xếp muốn chuyện này phải được giữ hoàn toàn bí mật, không ai biết, có đúng không?
-Mày thông minh thật, tao khoái mày ở chỗ đó.  Chừng nửa tiếng nửa, tao sẽ có mặt ngoài club để nói chuyện với nó.  Mày chuẩn bị cho tao một phòng.
-Xếp cho em nửa tiếng đồng hồ.
-Coi như xong.
Gác ống nói lên, Sam quay liền một số điện thoại khác.  Số của trưởng phòng đặc biệt văn phòng FBI tại Los Angeles, một hảo hán lừng danh tên Dave Power, cựu Thủy Quân Lục Chiến, cựu cảnh sát.
Khi đầu giây bên kia bắt lên, Sam nói liền, khỏi cần phải tự giới thiệu:
-Dave, lại có chuyện mới rồi.
-Thưa xếp tôi nghe.
-Hoa Thịnh Đốn vừa gọi, cho biết con Marilyn Monroe đang bị một “nhóm thứ ba” theo dõi và đặt máy nghe lén.  Chuyện này rất quan trọng bởi vì con nhỏ này tình nhân của tổng thống Kennedy.  Vụ này có thể nổ ra thành một quả bom nguyên tử nếu kẻ thù của tổng thống biết khai thác đúng mức.
Sam ngừng một chút rồi tiếp:
-Vấn đề là mình không biết tụi này là ai?  Lần cuối cùng mình cho người bám sát cho nhỏ này là cách đây bao nhiêu lâu?
Dave gãi đầu, nhăn mặt suy nghĩ:
-Thưa, tôi không nhớ rõ nhưng mật báo viên của mình thỉnh thoảng vẫn theo dõi nó luôn.
-Sau khi gác điện thoại với tôi, tôi muốn ông thiết lập ngay một toán an ninh đặc biệt cho tôi.  Lựa 7 người giỏi nhất của mình làm thành một toán đặc nhiệm.  Nhiệm vụ của toán đặc nhiệm này là điều tra, bám sát, theo dõi và tìm cho ra xem thử cái bọn mà Hoa Thịnh Đốn gọi “nhóm thứ ba” đang theo dõi Marilyn Monroe là ai.  Ông tổng giám đốc nghĩ có thể là bọn KGB, cũng có thể là CIA của mình, nhưng cũng rất có thể là một nhóm nào đó của một quốc gia khác muốn tống tiền ông tổng thống của mình...
Sam ngừng ở đó, suy nghĩ một chút rồi tiếp:
-Không, tôi muốn ông tăng cường thêm cho toán đặc nhiệm 7 người nữa, nâng tổng số là 14 người.  Tôi muốn toán đặc nhiệm phải làm việc 7 ngày 1 tuần và 24 giờ một ngày.  Tất cả những hoạt động khác đều phải ngừng lại để hoàn toàn chú tâm vào đây.  Và phải làm liền.  Ông tổng giám đốc đang chờ đợi mình ở Hoa Thịnh Đốn từng giây từng phút một.
-Nhận rõ ông trưởng phòng.  Tôi sẽ cho bắt đầu ngay.
-Có gì hỏi không?
-Thưa có.  Toán đặc nhiệm có nhiệm vụ bảo vệ con Marilyn Monroe không xếp?
Sam lắc đầu:
-Không, cho tới khi nào nhận được lệnh mới thì sẽ đổi khác chứ bây giờ thì không.  Mục đích chính của toán đặc nhiệm là tìm xem thử bọn nào đã theo dõi con nhỏ.  Một khi tìm ra rồi thì ông tổng giám đốc sẽ cho thêm chỉ thị sau...
oOo                                         oOo
Bắt đầu từ những năm trước đệ nhị thế chiến, gia đình Kennedy đã là một gia đình giàu có và danh giá nổi tiếng không những ở Hoa Kỳ mà còn khắp nơi trên thế giới.  Giòng họ này đã tạo cho Hoa Kỳ một đại sứ, nhiều dân biểu, nhiều Thượng Nghị Sĩ, và cuối cùng, đến năm 1961 thì là một tổng thống trẻ tuổi nhất, đẹp trai nhất, và ăn nói khéo léo nhất lịch sử Hoa Kỳ.  Bố ruột của tổng thống Kennedy, Joseph Kennedy, là một tay tài phiệt đầy mưu lược và thủ đoạn, đồng thời, cũng là một chính trị gia lỗi lạc.  Tổ tiên giòng họ Kennedy vốn đã giầu, nhưng từ khi vụ cấm rượu cho chính phủ bất kỳ ban hành năm 1919 thì giòng họ Kennedy bỗng trở hơn thêm gấp mấy lần.  Có gì đâu, ông nội của Kennedy là một tay lái buôn cự phách.  Và theo định nghĩa, người đi buôn giỏi là người biết mua một bán mười.  Trong thời buổi đó, có cái thứ gì mua rẻ mà bán mắc như là... rượu.  Nhưng ông nội Kennedy làm ăn rất có kế hoạch.  Trước khi mua bò, mình phải lo xây chuồng bò cái đã...
Xây bằng cách nào?  Ông nội Kennedy lựa mấy người đệ tử thân tín, bỏ tiền ra cho họ ứng cử làm thị trưởng thành phố, làm cảnh sát trưởng.  Sau khi đệ tử mình nắm giữ những chức vụ đó rồi thì mình mua rượu lậu về nhà mà bán thì đứa nào dám bắt...
Chỉ trong vòng không tới một chục năm, ông nội Kennedy gom vài chục triệu đô la (tiền thời đó, tức bằng hàng tỉ đô la bây giờ) rồi rút lui yên thắm.  Đến khi ông bố Joseph Kennedy lên thừa kế gia tài, ông bỏ hết tiền ra đầu tư vào thị trường chứng khoán.  Biết rằng thị trường chứng khoán thế nào cũng xụp đổ, ông để ý theo dõi và đồng thời, giao thiệp và kết thân với những tay kế toán của các đại công ty, những viên chức của những cơ quan tài chánh của chính phủ. Nhiều người không làm được chuyện này nhưng Kennedy thì làm được vì ông có danh tiếng và thế lực.  Có ông ký nhà băng nào được mời vào ăn tiệc ở tư thất của nhà đại tài phiệt Kennedy mà không hãnh diện.  Có ông công chức ba cọc ba đồng nào mà không phỡn mặt lên khi nhìn thấy cái thiệp mời tham dự buổi pic nic ngoài trời tại “khu nghỉ mát mùa hè” của gia đình Kennedy ở Massachusetts mà không mừng.
Gặp nhau, ăn uống nửa chừng, bố già Kennedy liền kéo khách sang một chỗ nói nhỏ một câu:  “này, nếu tình hình lên xuống thế nào thế nào thì gọi cho lão già này một tiếng nhé.  Chỗ anh em với nhau mà, có mất mát một cú phôn mà ông bạn tiếc phải không?”  Được nhắn gởi như thế, có ông ký hoặc ông công chức nào mà không hết lòng hết dạ?
Chính nhờ những nguồn tin tức không ai coi ra gì này mà tháng 9 năm 1929, một tháng trước khi Thị Trường Chứng Khoán Nữu Ước sụp đổ, bố già Kennedy đã bán hết tất cả những cổ phần của mình.  Tháng 10 năm 1929, Thị Trường Chứng Khoán Nữu Ước sụp đổ.  Trong vòng một tháng đầu tiên, khoảng trăm người tự tử.  Tháng sau, con số này lên đến một ngàn.  Và đến tháng thứ ba thì báo chí không thèm đăng tin nữa vì quá nhiều người tự tử và vì ... hết tiền mua giấy.  Tháng 12 năm 1929,  11 ngàn nhà băng lớn nhỏ ở khắp nơi trên Hoa Kỳ tuyên bố phá sản, đóng cửa chỉ trong vòng một tháng.  Nhiều người tháng trước còn ngồi chểm chệ trong xe Cadillac do tài xế lái phom phom đi làm, tháng sau đi xếp hàng lãnh cơm xã hội, quay nhìn lại thấy thằng tài xế của mình đang đứng sau lưng mình...
Còn cảnh nào đau lòng hơn?  Theo thống kê thì mùa Giáng Sinh năm 1929 là mùa Giáng Sinh có nhiều người tự tử nhất trong lịch sử Hoa Kỳ.
Sự sụp đổ của Thị Trường Chứng Khoán Nữu Ước này đã đưa Hoa Kỳ vào cơn Đại khủng hoảng kinh tế năm 1929 và dĩ nhiên, kéo cả thế giới xuống theo...
Nhưng bố Kennedy thì vẫn bình chân như vại.  Mùa thu thì dắt cả gia đình sang Aâu Châu mua sắm quần áo, mùa đông dắt chúng nó về Florida cho ấm áp, mùa Xuân thì về lại Massachusetts để chèo thuyền và chuẩn bị cho những cuộc ăn chơi mùa hè.
Năm 1937, hai năm trước khi Đệ Nhị Thế Chiến bắt đầu, bố già Joseph Kennedy được tổng thống Rosevelt cử sang làm đại sứ Hoa Kỳ tại Luân Đôn.
Đây là một sự trả ơn cho số tiền mà bố già Joseph Kennedy đã bỏ ra trước đó cho ông vận động tranh cử.  Nhưng đây cũng là một trong những sai lầm to lớn nhất của tổng thống Rosevelt kể từ khi ông lên làm tổng thống Hoa Kỳ...
Ở Luân Đôn, Joseph Kennedy, vốn là một tay ăn chơi bạt mạng, kinh nghiệm chính trường thì ít, trong khi đó tiệc tùng ăn nhậu thì nhiều và làm việc cũng ít nên không nhìn thấy trước được những âm mưu thâm độc của Hitler.  Ông coi cái chức vụ Đại Sứ là một món quà tặng của tổng thống dành cho ông.  Mẹ, bỏ tiền khá nhiều để cho ông Rosevelt làm tổng thống thì bây giờ phải... hưởng chút chứ.  Làm Đại Sứ chứ có phải làm công chức cho chính phủ đâu mà phải khổ sở nhọc công làm gì.
Khỏi cần nói, dinh đại sứ Hoa Kỳ ở Luân Đôn ít có tối nào mà không có tiệc tùng linh đình, ít tối nào mà chẳng thấy tài tử giai nhân của giới thượng lưu quý tộc Luân Đôn đi ra đi vào trong những bộ thời trang mắc tiền nhất thế giới...
Trong khi đó, ở sát nách Anh Quốc, chính quyền Đức Quốc Xã của Hitler đã bắt đầu từ lâu chính sách tẩy trừ và tiêu diệt người Đức gốc Do Thái.  Trước hết, họ phân loại người Đức chính cống và người Đức gốc Do Thái.  Sau đó, những người này bị làm dấu để cho dễ phân biệt.  Ra đường, họ phải mang dấu hiệu Do Thái trước ngực.  Cửa hàng tiệm ăn, phải mang dấu Do Thái trước cửa. Mọi người đang lo sợ, chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra thì một buổi sáng, cộng đồng Do Thái được bắn tin cho biết, nếu người Do Thái “biết điều” một chút thì họ sẽ được hưởng một vài đặc ân nào đó.  Nghe như thế thì mọi người Do Thái đều trở nên rất là... biết điều.  Bao nhiêu của cải tiền bạc ùn ùn đổ vào các trương mục của các chi hội Đức Quốc Xã địa phương để cho các đảng viên hoạt động.
Thật thế, sự kỳ thị cũng bắt đầu giảm đi và không khí trở nên dễ thở một chút...  Dễ thở cho đến khi số tiền “biết điều” bắt đầu cạn.  Lần này, bọn Đức Quốc Xã chơi mạnh tay hơn.  Họ thẳng tay tịch thu những cửa hàng và tài sản của người Do Thái và bắt đầu tập trung người Do Thái lại...
Người Do Thái ở Hoa Kỳ được báo cáo không thiếu một chi tiết.  Họ hội họp và quyết định gởi người sang Aâu Châu để vận động cứu nguy.  Đại sứ Hoa Kỳ tại Đức vốn là người Đức nên tiếp phái đoàn Do Thái một cách lạnh lùng, chẳng hứa hẹn gì.   Thế là họ bay sang Anh Quốc, vào xin yết kiến ngài đại sứ Joseph Kennedy để xin giúp đỡ, hy vọng một người Công Giáo như Kennedy sẽ tận tình giúp đỡ họ.  Nhưng đại sứ lại nói: “Uûa, tôi là đại sứ ở Anh chứ đâu phải ở Đức mà lại nhờ tôi chuyện đó kìa?  Nhưng thôi, để tôi cố gắng...”
Joseph Kennedy hứa qua loa như thế rồi thôi, chẳng làm gì.  Dĩ nhiên là ai cũng biết, Hoa Kỳ là một cường quốc trên thế giới cho nên đại sứ Hoa Kỳ có sức mạnh ghê lắm.  Nếu ngài đại sứ Joseph Kennedy muốn, ông chỉ cần nhấc một cú phôn lên gọi sang Đức thì chính phủ Đức Quốc Xã sẽ dành rất nhiều dễ dàng cho người Do Thái ở Đức.  Nhưng Joseph Kennedy đâu có thì giờ cho ba cái chuyện lẻ tẻ này.  Chuyện tối này mời nữ hoàng nước Anh ăn uống cái gì còn quan trọng hơn...
Thế là bọn Do Thái về nước, cay đắng lắm, tức tối lắm nhưng chẳng làm gì được...
Đến khi Đức Quốc Xã bắt đầu tịch thu tài sản của người Do Thái, tổng thống Rosevelt điện qua hỏi ý kiến ông, ông bảo đó là chuyện nội bộ, Hoa Kỳ không nên dính vào để làm mất lòng Đức Quốc Xã.  Nghe cũng có lý.
Đến khi Đức Quốc Xã đem quân tràn sang biên gới Tiệp và xâm lăng nước này, mọi người bắt đầu hoảng lên thì ông lại điện về Hoa Thịnh Đốn, bảo đó chỉ là một xích mích nhỏ giữa hai nước.  Chẳng những thế, ông còn khuyên chính phủ đừng nên dính vào cái “nồi tả bí lù của Aâu Châu”  Rồi đi gặp Thủ Tướng Chamberlain, khuyên ông này sang Đức nói chuyện “phải trái” với Hitler, đừng chọc cho nó giận.  Chamberlain nghe lời ngay, làm một chuyến công du sang Đức và đi về, tuyên bố trước Nghị Viện Anh là “Hitler đã ký một hiệp ước hòa bình với anh.  Tóm tắt, chúng ta đã đạt được hòa bình bằng cách thương thuyết.”  Mọi người vỗ tay rầm rộ chỉ trừ một người không thèm vỗ, chỉ ngồi lắc đầu và nhả khói xì gà.  Người đó tên là Winston Churchill, con sư tử già lừng danh của Anh Quốc...
Nhưng hòa bình đâu chẳng thấy, chỉ thấy mấy tháng sau, 18 sư đoàn cơ giới của Đức Quốc Xã tràn qua biên giới Ba-Lan, tràn ngập nước này và treo cờ Đức Quốc Xã lên.
Nghị viện Anh Quốc đành tuyên bố khai chiến với Đức.  Chamberlain từ chức trong tủi nhục và Winston Churchill lên nhậm chức Thủ Tướng với bài diễn văn bất hủ nhất thế giới: “We shall go on to the end.  We shall fight in France, we shall fight in the seas and oceans.  We shall fight with growing confidence and growing strength in the air; we shall defend our Island, whatever the cost may be.  We shall fight on the beaches, we shall fight on the landing-grounds, we shall fight in the fields and in the streets, we shall fight in the hills;  we shall never surrender.”
“Thế là xưa nay tất cả những gì thằng Kennedy báo cáo đều là bố láo hết,”  tổng thống Rosevelt giận dỗi nói với người cộng sự viên của mình như thế khi nghe tin thế chiến thứ hai vừa bùng nổ. 
Bố già Joseph Kennedy liền được gọi về nước.  Ra đi thì huy hoàng bao nhiêu nhưng trở về thì âm thầm lặng lẽ, suốt ngày ngồi trong phòng ở trên tàu thủy, chỉ sợ báo chí  chúng nó... nhìn thấy mặt mình.
Nhưng báo chí cũng nhìn thấy được và chụp hình lia lịa, phỏng vấn về những dự đoán sai lầm và thơ ngây của Kennedy về Hitler.  Joseph Kennedy không biết phải trả lời như thế nào, đành lẫn trốn báo chí.
Thế là cuộc đời và sự nghiệp chính trị của Joseph Kennedy chưa lên mà đã bị chấm dứt một cách bi thảm.  Ngay cả tổng thống Rosevelt cũng không gọi điện thoại đến hỏi thăm, nói gì đến chuyện mời vào tòa Bạch Cung để nói chuyện.
Đau khổ và nhục nhã, ông đóng cửa nằm nhà mấy năm trời để suy nghĩ về cuộc đời mình.  Cuối cùng, ông tìm ra một giải pháp.  Sự nghiệp chính trị của tao coi như tiêu tùng rồi nhưng tao còn tới 4 đứa con trai lận.  Tao sẽ huấn luyện cho chúng nó và với danh giá cùng tiền bạc của gia đình Kennedy, chúng nó sẽ thành công ở chính trường...
Đúng như thế.  Mấy thằng con ông, thằng nào đi tranh cử cũng đều đắc cử.  Đàn bà con gái thấy cái bộ mặt đẹp trai của anh John là muốn bỏ phiếu rồi, khỏi cần phải kế hoạch hay đường lối làm gì.  Từ dân biểu lên đến Thượng Nghị Sĩ và cuối cùng là tổng thống...
Buổi sáng hôm đó, bố già Joseph Kennedy đang ngồi ở ngoài sân và suy nghĩ lung lắm...
Tối hôm qua, thằng con trai vừa gọi về, báo cho ông biết chuyện rằng nó có thể bị mất chức tổng thống vì việc tằng tịu với con đào hát bóng Marilyn Monroe. Cỡ hơn một tiếng đồng hồ sau, hai đứa con trai, thằng John và em nó là bộ trưởng tư pháp Robert Kennedy, đáp trực thăng xuống nhà ông.  Thế là ba cha con kéo ra ngồi nơi bờ hồ nói chuyện như những ngày còn bé. 
Bố già Kennedy tinh ý lắm, chỉ cần nghe vài câu thì ông biết chuyện gì đã xảy ra liền.  Ông kết luận:
-Tóm tắt là con trai của bố bị làm Sì căng đăng.  Sì căng đăng vì một con tài tử nổi tiếng quốc tế...  Nó đẹp như thế thì bị Sì căng đăng cũng được đi, chẳng đáng gì hổ mặt nam nhi giòng họ Kennedy... hì hì...
Nghe ông già cười như thế, hai thằng con cũng bắt chước cười theo.
-Bobby, nếu mày có dính Sì căng đăng thì phải kiếm một con ít nhất phải có được bộ đùi và cặp vú như thế...  Bố đây đã hơn 70 tuổi mà nhìn thấy nó còn bắt thèm...
Lại cười.  Nhưng đột nhiên, ông già nhập đề liền:
-Như thế là mình có 2 vấn đề trong tay.   Vấn đề thứ nhất là con nhỏ Marilyn Monroe.  Vấn đề thứ hai thằng nào đã dám dùng con nhỏ để làm Sì căng đăng với mình.  Tao dám chắc bọn Do Thái...
Robert Kennedy chen vào:
-Cách đây độ mấy tuần, có một phái đoàn Do Thái do thằng tướng Arik Joshue hướng dẫn sang đây.
Bố già Kennedy nhăn mặt lại:
-Thằng Arik à.
Bobby tiếp:
-Thưa ngày xưa nó là một danh tướng nhưng bây giờ nó là giám đốc cơ quan tình báo Mossad của Do Thái.
Joseph Kennedy lắc đầu, thở dài ra một phát.  Ông nhờ chuyện bọn Do Thái đến cầu cạnh mình ngày xưa ở bên Luân Đôn:
-Mày có nghĩ đây là đòn của bọn Do Thái không?
John F. Kennedy trả lời:
-Dĩ nhiên.  Chính thằng chủ tịch cộng đồng Do Thái đến đưa cho con coi bức hình này mà.
-Nó muốn đổi lấy điều gì?
-Nó muốn mình làm ngơ cho chúng nó chế bom nguyên tử.
-Đừng bao giờ nhượng bộ chúng nó.  Chúng nó mà có bom nguyên tử thì thế giới này loạn.
-Bố khỏi lo chuyện đó.  Hơn nữa, mình đã hứa với Nga là không thể để cho Do Thái có bom nguyên tử, mình không thể làm sái lời.  Chẳng thà con từ chức...
-Đừng có nói bậy, mày không có từ chức gì cả, để bố giải quyết cho.
-Bố tính thế nào?  Con không thể giao chuyện này cho FBI hay CIA được.  Có chuyện gì thì sẽ mất mặt cả nước.
Bố già Joseph Kennedy ngồi im một lúc suy nghĩ.  Đối xử với con đào Marilyn Monroe thì quá dễ rồi, nhưng đối với bọn cộng đồng Do Thái mới là nhức đầu.  Chúng nó có tiền có thế lực...
Ông suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Lát nữa hai đứa cứ đi về, coi nh không có chuyện gì xảy ra hết.  Bố sẽ giải quyết được cả hai vấn đề một lần.  Con đang làm tổng thống, đừng có dại dột làm chuyện gì ảnh hưởng đến thanh danh của mình.  Để cho bố lo.  Bố sẽ giải quyết được hết...
Nói chuyện cho đến gần 4 giờ sáng, trực thăng của tổng thống lại cất cánh đưa chúng nó trở ra phi trường để bay về lại Hoa Thịnh Đốn.
Bố già Joseph Kennedy đứng nhìn theo chiếc trực thăngvà thức mãi cho đến bây giờ...
9 giờ, có một chiếc xe Cadillac bóng lộn chạy vào khu vực Kennedy.  Đã được dặn dò trước, người vệ sĩ gác cổng mở cửa cho xe vào mà khỏi cần phải ngừng lại.  Chỉ có những khách quý hoặc khách bí mật mới được cái đặc ân này vì ngay cả người trong nhà của gia đình Kennedy cũng phải ngừng lại trước cổng.
Chiếc Cadillac chạy thẳng ra khu bờ hồ phía sau nhà và dừng lại cách chỗ Joseph Kennedy đang ngồi cỡ 5 thước.  Người tài xế bước xuống và bước ra sau mở cửa.  Một ông già lùn, mập, tóc bạc phơ, tuổi cỡ ngoài 70 nhưng dáng dấp rất mạnh mẽ và oai vệ bước xuống...
Bố già Joseph Kennedy từ ghế đá đứng lên tiến ra đón khách.  Villo Fronino cúi đầu thật sâu để chào lão và đồn thời cũng muốn chứng tỏ một sự kính nể đặc biệt.  Hai người ôm nhau rồi kéo nhau về ngồi bên cái ghế đá gần bờ hồ.  Joseph Kennedy cười, hỏi:
-Villo Fronino, nghe nói bây giờ người ta gọi bạn là Don Villo Fronino.
Lão già cười, cặp mắt sáng trưng:
-Thưa ngài, đã lâu rồi, khoảng hơn 20 năm rồi...
Kể từ thuở ông già của Joseph Kennedy tức ông nội của tổng thống Kennedy làm giàu bằng nghề buôn rượu lậu, gia đình Kennedy đã có dính líu với người ... anh em mafia.  Làm nghề đó mà không có dính dáng tới mafia là chỉ có chết.  Nhưng Kennedy dính líu một cách khôn ngoan, kín đáo, luôn luôn ở thế thượng phong và luôn luôn giữ một khoảng cách phải chăng.  Bọn mafia đã giúp gia đình mafia nhiều chuyện và ngược lại, gia đình mafia cũng đã gỡ rối cho mafia nhiều phen.  Bây giờ, với thằng con trai đang làm tổng thống Hoa Kỳ thì sự kính trọng mà Villo Fronino dành cho gia đình Kennedy còn gấp mấy lần hồi xưa...
Joseph Kennedy vỗ vỗ vào đùi người bạn già ra dấu thông cảm:
-Ai cũng thế, sống lâu thì lên lão làng phải không?  Sao, gia đình thế nào, mọi người vẫn mạnh khỏe cả chứ...
Hai ông già nói chuyện lẩm cẩm một lúc rồi Joseph Kennedy vào đề liền:
-Thằng John có chuyện cần nhờ ông một chút...
Villo Fronino cảm thấy sung sướng trong lòng.  Tổng thống Hoa Kỳ mà được nhắc tới bằng cái tên “thằng John” như là người trong nhà thì phải là một vinh hạnh vô cùng lớn lao cho mình.
-Thưa ngài, tôi sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì cho gia đình Kennedy.  Ngài biết sự trung thành của tôi mà.
-Tốt.  Chuyện nó bắt đầu như thế này...
Joseph Kennedy mất nửa tiếng đồng hồ để kể lại mọi chuyện giữa thằng con trai mình và con đào Marilyn Monroe cho Villo Fronino nghe.  Nghe xong, lão già kết luận:
-Bây giờ ngài muốn con quỷ đó không phải là một trở ngại cho tổng thống trẻ tuổi của chúng ta phải không?
Joseph Kennedy gật đầu.  Villo Fronino tiếp:
-Chuyện đó chúng tôi có thể làm được, dễ dàng lắm.  Nhưng xin ngài cho biết mức độ khẩn?
-Càng sớm càng tốt vì tôi nghe hình như nó có thai...
-Oh my God...  Nhưng không sao.  Nó chết thì con nó cũng chết luôn.
-Bây giờ sang đến chuyện thứ hai.
-Tôi đang nghe.
-Ông bạn già có dám đụng với tụi Do Thái không?
Villo Fronino hơi giật mình một chút.  Dĩ nhiên, nghe nói tới Do Thái thì từ một ông chủ nhà băng cho đến một thằng quét đường nghèo khổ, ai mà chẳng sợ?  Nhưng Villo Fronino là dân mafia gộc.  Villo lên tiếng:
-Thưa ngài, nếu cần thì Do Thái hay là gì cũng giống nhau thôi.
-Tốt.  Cái bọn làm áp lực thằng con trai tôi chính là tụi cộng đồng Do Thái ở New-York...
Nghe tới đó, cái đầu mafia của Villo Fronino tự nhiên xoay chuyển và tự nhiên nhớ ra một chuyện... Do Thái mới xảy ra gần đây...
Cách đây độ vài ngày, thằng chủ tiệm kim hoàn Do Thái tên Reggie Pantali bỗng dưng bị đánh cướp.  Số của mất khá lớn, nghe nói từ 5 tới 10 triệu đô la.  Vì chỗ đó là lãnh thổ của ông trùm cho nên, theo thông lệ mafia, bọn đánh cướp phải chia cho ông trùm Villo Fronino một số tiền hoa hồng là 30%.  Đây là cái luật ngàn đời của mafia.  Giang sơn nào, anh hùng đó.  Ai muốn vào lãnh thổ của ông trùm để ăn cướp thì xin cứ tự nhiên, nhưng phải nộp tiền hoa hồng.
10 triệu đô la thì mình cũng phải có 3 triệu là ít nhất, trùm Villo Fronino quyết định như thế.  Rất bình tĩnh, ông trùm chờ đợi chúng nó đem tiền hoa hồng tới.  Ông trùm tính gởi lời khen ngợi cho cú làm ăn rất là “mát tay” của chúng...
Nhưng chờ hết mấy ngày chẳng thấy thằng nào đem tiền tới nộp cả.  Như thế này là không được, là trái với luật pháp của mafia.  Không thể tha thứ được.
Ông liền cho thằng phụ tá gọi vài cú điện thoại để hỏi thăm và thằng phụ tá cho biết, theo tin tức ở ngài đường phố, bọn ăn cướp không phải là người của mafia.  Chúng nó đến từ đâu không biết nhưng nhất định chúng nó không hải là người của mafia, cũng không phải của bọn đen bên Harlem sang làm ăn ẩu.
Ông trùm giận điên lên, ra lệnh cho đàn em đổ xô ra đường tìm cho được bọn nào dám cả gan làm chuyện lớn.  Tìm ra xong, phải bắt một thằng trong bọn đem về khai thác.  Vì tai mắt mafia ở khắp nơi cho nên chỉ hai ngày sau, một thằng ăn cướp đi mua cà phê lớ ngớ thế nào không biết bị đàn em ông trùm kê súng vào màng tang bắt lên xe chở về nhà.
Ai cũng ngạc nhiên vì nó nói tiếng Mỹ lơ lớ.  Nói tiếng Mỹ lơ lớ nhưng lỳ lợm thì không thể tưởng tượng được.  Bị rút hết 10 móng tay rồi đến móng chân mà nó nhất định không chịu khai nó là ai.  Kẹp điện vào con chim nó, đốt cháy gần hết con chim nó cũng nhất định không chịu nói nó là ai.  Nhét luôn cả một cái điện trở cắm điện nóng hổi vào lỗ đít nó, thịt cháy lên khét nghẹt, cứt đái phọt ra tùm lum nó cũng không chịu nói nó là ai...  Cuối cùng, đau quá, nó đập đầu xuống nền đá tự tử chết..  Mãi đến lúc đó, người ta mới để ý đến cái nhẫn nó đeo trên ngón tay.  Cái nhẫn có ngôi sao David của Do Thái.  Mở bóp nó ra, lúc ấy mọi người mới nhìn thấy cái passport Do Thái của nó.  Ở tuốt trong cùng, nó còn giữ một biên nhận lãnh lương của Mossad, cơ quan tình báo ghê gớm nhất của Do Thái.
Như thế là tụi Mossad đã dàn cảnh vụ này để giết đồng hương của mình.  Nhưng vì lý do gì, không ai hiểu được.  Chuyện này trình lên ông trùm để xin chỉ thị...
Đối với ông trùm Villo Fronino thì chuyện này giải quyết rất dễ dàng.  Mày là Mossad hay mót con mẹ gì tao không cần biết, mày đã đến New-York, đã vào đất ông ăn cướp thì phải đóng thuế cho ông, thế thôi.  Mày không đóng thuế thì ông giết hết, từng đứa một.  Mossad thì chết theo kiểu Mossad, Do Thái thì giết theo kiểu Do Thái.  Ông ra lệnh cho chúng nó tìm ra chỗ cư trú bọn này và bắt hết đem về sào huyệt để khao của.  Nếu khao không được thì giết cho chết hết...
Nhưng đến khi bọn đàn em của ông trùm tìm ra chỗ chúng nó trú ẩn thì chúng nó đã dọn nhà đi mất biệt.  Nhưng không sao, muốn biết chúng nó từ đâu đến và bỏ đi đâu chỉ cần đè cổ thằng chủ nhà ra hỏi là xong chuyện...
Thế là chúng nó chờ cho đến khi hai vợ chồng chủ nhà đi làm về rồi ụp vào, giam mỗi người vào một phòng riêng để tra hỏi từng đứa một.  Cặp vợ chồng này cũng là người Do Thái và có vẻ rất lì lợm, không phải bọn người dễ bị ăn hiếp.  Sau vài câu trao đổi, thằng chồng bị đánh phọt mấy cái răng ra ngoài mà nó vẫn chối, bảo không hề cho ai mướn nhà cả.
Không sao, mafia có cách điều tra riêng của mafia.
Để làm áp lực với thằng chồng và biết đàn bà là hạng yếu đuối, chúng nó bắt đầu với con vợ trước.  Nó còng tay thằng chồng cho ngồi ở dưới góc nhà để nhìn chúng nó “làm việc” với con vợ trước.  Thấy con vợ cũng là loại đẹp mắt nhìn, vú đít đầy đủ nên chúng nó bắt đầu bằng cách lột truồng con nhỏ này ra, ba bốn đưa thay phiên nhau hãm hiếp, vừa hãm vừa làm đủ trò hành hạ thật là đau đớn, cốt ý cho con nhỏ la to lên để cho thằng chồng ở trong góc phòng lên ruột.
Nhưng hãm thế nào thì hãm, hành hạ thế nào thì hành hạ, con nhỏ chủ nhà cũng nhất định không nói.  Thế là chúng nó dắt con nay lên lầu, tính hăm dọa ném nó xuống đất.  Nhưng kéo nó lên lầu, chưa kịp hăm thì con nhỏ đã hét lên một tiếng rồi nhảy ra khỏi cửa cắm đầu xuống đất chết tươi...
Tra con vợ không xong thì  phải xuống “làm việc” với thằng chồng vậy.  Chúng nó mở cửa ra và nhìn thấy thằng chồng, lợi dụng lúc chúng nó bận việc, đã uống độc dược chết không biết từ lúc nào.  Máu từ mũi và từ miệng chảy đầy xuống sàn...
Thế là hoài công...
Don Villo Fronino nghĩ tới đó rồi nói:
-Thưa ngài Kennedy, ngài có biết là cách đây chừng tuần lễ, có vài chuyện lạ xảy ra ở trong cộng đồng Do Thái ở Nữu Ước không?
-Chuyện gì, kể tôi nghe... 
-Những tin tức này, ngay cả CIA và FBI cũng không thể có được...
Trùm Villo Fronino vắn tắt kể chuyện vụ thảm sát của Reggie Pantali cho ngài đại sứ nghe.  Nghe tới đâu, ngài cựu đại sứ cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng tới đấy.
Nghe nó kể xong, bố già Kennedy hỏi:
-Và thằng lãnh tụ mới của chúng nó là thằng David Weismendt phải không?
-Thưa ngài đúng thế.
-Chính nó là thằng đã đưa tấm hình làm sì căng đăng con trai tôi.
-Ngài muốn tôi giết nó chết không?
-Tôi muốn ông trước hết phải lấy hết tài liệu của nó, hỏi nó ai là người chủ trương việc này.  Sau đó, ông muốn làm gì nó thì ông làm, tôi không cần biết tới.
-Xong ngay, thưa ngài.  Tôi nghĩ tôi cũng có thể từ đây phăng ra bọn đã ăn cướp tiệm kim hoàn trong khu tôi mà không đóng thuế cho tôi.
Hai người ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa rồi đứng lên chia tay nhau.  Villo Fronino cúi đầu thật sâu để từ giã bố Joseph Kennedy rồi lên xe...
oOo                                                     oOo
Tối hôm đó, sau khi gác điện thoại với Sam xong thì bộ mặt của ông chủ quán Baysouth Country Club sụ xuống một đống.  Lại có chuyện rồi.  Mỗi lần thằng chó đẻ Sam gọi thì mỗi lần có chuyện.  Mẹ kiếp, tiền mình luôn luôn đóng đầy đủ, có khi còn đóng thừa nữa mà làm như nó chưa vừa ý, thỉnh thoảng lại cứ gọi tới hỏi cái này, móc cái kia...  Mẹ cha, mày làm vừa chứ làm quá có ngày tao đi... báo lính thì bỏ mẹ cả làng nhà mày...
Georges nói thì nói như thế thôi chứ đi báo lính, tức đi báo cảnh sát thì đời nào nó lại dám.  Chính thằng Sam là lính chứ còn ai nữa mà báo với ai?
Nó thở dài ra một cái, gọi thằng phụ tá lại bảo:
-Mày gọi con Marilyn Monroe, bảo nó ra đây gấp tao có chuyện muốn nói...  không, nói tao có hàng mới về, thơm lắm, nếu nó không lấy người khác lấy thì ráng chịu...
-Xong ngay.
Thằng phụ tá quay lui, Georges nhìn theo nó và tự nhủ lòng, cuộc đời có nhiều chuyện thực là kỳ cục và khó hiểu.  Lấy con đĩ Marilyn Monroe làm thí dụ.  Mẹ, con đào hát bóng nổi tiếng trên khắp thế giới này, vương hầu quý tộc khắp mọi nơi và ngay cả tổng thống quỳ xuống chân nó chỉ xin nó cho một nụ cười mà nó chưa chắc đã cho, còn mình, chỉ là một thằng chủ quán rượu hạng bét mà hễ cần lúc nào, chỉ cần ngoắc một cái là nó tới liền.  Sáng trưa chiều tối không cần biết.  Thậm chí, nếu muốn làm tình nó cũng cho nữa, chỉ bảo “anh làm cho lẹ lẹ để em còn đi xuống chơi với bạn bè...”
Georges quay lui nhỗ một bãi nước bọt xuống cái sink, nhớ lại lần làm tình với con Marilyn Monroe  cách đây chừng vài tháng.  Chán bỏ mẹ.  Vú nó to thật nhưng là loại vú giả, bóp vào như bóp một trái banh, chẳng có cảm hứng gì.  Nó cũng chẳng biết hôn.  Và nghệ thuật làm tình thì quá tệ, chỉ biết nằm chàng hãng ra cho đàn ông đùa giỡn.  Đôi khi nó còn móc thuốc lá ra châm lửa hút nữa mới là kinh chứ...
Mẹ, thế mà sao cha Kennedy mê nó quá trời quá đất.  Tởm bỏ mẹ...  Aáy thế mà đi đến đâu thiên hạ cũng rờm rợp xếp hàng để chờ, chỉ mong nhìn thấy được mặt nó thì coi như là một kỹ niệm quý giá to lớn vô cùng, ngàn đời không quên được...
Một lát sau thằng phụ tá trở vào báo cáo:
-Con đĩ đang trên đường tới.
-Bảo nó tao sẽ gặp nó ở bên ngoài.
Thằng phụ tá gật đầu, hỏi:
-Đàn anh có muốn làm tình với nó không, nói để tôi bảo nó chuẩn bị...
Georges gắt lên:
-Làm cái búa.  Tao chẳng còn lòng dạ nào mà làm tình với nó trong một buổi tối như tối nay...
-Sao thế đàn anh?
-Thằng Sam muốn gặp nó.
Nghe nói đến tới Sam thì thằng phụ tá thay đổi thái độ liền:
-Lại có chuyện rồi.  Có gì không đàn anh?
-Bố tao cũng không hiểu.  Nó muốn nói chuyện thì kêu tới cho nó nói thôi, biết C... gì.  Cút cha mày đi, đừng để cho nó thấy mặt mày ở đây.
-Đại ca nói đúng.
Chỉ chừng 10 phút sau, chiếc xe Rolls-Royce bóng lộn của Marilyn Monroe do một thằng tài xế ăn mặc đồng phục tà tà quẹo vào cổng của Baysouth Country Club.  Thằng gác cổng nhìn chiếc xe là biết ai liền.  Nó mở cổng và ra đứng ngoài chờ đợi.  Khi chiếc xe đi ngang qua, nó đưa tay lên khẻ chào một cái.  Em Marilyn Monroe ngồi phía sau chẳng thèm để ý...
Trước khi chiếc xe Rolls-Royce dừng ở chính giữa tòa nhà thì khách khứa đã ùa ra thật đông, đứng chờ Marilyn Monroe.  Bọn này cũng là tài tử hát bóng nhưng tài tử có nhiều loại.  Loại hạng A hạng B và hạng C.  Marilyn Monroe là hạng A, tức loại đóng những phim giật gân nhất và mắc tiền nhất.  Hạng B thường là thất nghiệp cho nên hễ có được một cuốn phim để đóng là mừng quá rồi, không cần biết phim xấu phim tốt.  Hạng C là hạng thất nghiệp dài dài hoặc nếu có được mướn thì chỉ toàn là những vai phụ, chẳng ra đâu vào đâu.  Vì thế, dù cùng lại tài tử với nhau nhưng tài tử hạng B và hạng C thường đón tiếp hạng A cũng như dân chúng ngoài đường vậy...
Nhưng chiếc xe chưa dừng thì thằng Georges đã phóng xuống từ cái lan can, la nhặng lên:
-Xin quý vị, xin quý vị...   Tối hôm nay Marilyn Monroe không có thì giờ...
Chủ nhân Baysouth Country Club muốn là trời muốn.  Không ai muốn làm mất lòng Georges để rồi gặp khó khăn.  Thế là mọi người nghe lời lãng tránh ra.  Georges tiến tới bên chiếc xe Rolls-Royce khi nó vừa dừng bánh, mở cửa xe ra.
Em Marilyn ngọt ngào đưa tay cho Georges bắt rồi hôn lên má thằng chủ quán nghe đến chụt một tiếng đúng điệu tài tử Hollywood.  Nó nói liền, rất thẳng thừng, chẳng cần úp mở, chẳng cần dấu diếm, đúng điệu tài tử chớp bóng... nhà quê lên Hollywood:
-Anh xui quá, hôm nay em có kinh rồi, nếu anh muốn làm tình với em thì chỉ làm bằng miệng thôi đấy nhé...
Georges lắc đầu chán nản.  Con nhỏ này xuất thân là dân nhà quê ruộng vườn nên ăn nói ghê gớm gớm thật, chẳng có văn hóa một chút nào cả.  Nó lắc đầu:
-Dẹp chuyện đó đi,  lên lầu anh có chút chuyện muốn nói.
Marilyn đã bước xuống đất:
-Nếu không có làm gì thì tại sao lại phải lên lầu?  Bộ anh có bạn muốn làm tình với em hả?
Georges lắc đầu và thò tay đóng mạnh cửa chiếc xe Rolls-Royce nghe đến rầm một tiếng, quay lui bước đi không nói thêm một lời.  Marilyn Monroe không biết chuyện gì xảy ra mà anh Georges hôm nay coi khó tánh quá.  Chắc ảnh bực mình vì mình... có kinh.  Hê, đâu phải lỗi mình đâu mà ảnh lại đối xử với mình như thế.  Con đệ nhất tài tử thế giới nhún vai, bước theo Georges.
Lên tới lầu hai, Georges mở cửa một căn phòng:
-Em vào đó ngồi chờ.  Có ông hung thần FBI Sam muốn gặp em.
Nghe nói tới cái tên hung thần Sam thì Marilyn Monroe giật nẩy mình lên.  Giống như tất cả những tài tử lớn lên và trưởng thành ở Hollywood, em chẳng lạ gì ông hung thần này.  Hồi xưa hung thần làm cảnh sát địa phương, chịu trách nhiệm khu vực Hollywood và Marilyn Monroe cũng còn là một tài tử chưa nổi tiếng gì lắm.  Trước khi bước vào thế giới của Hollywood, Marilyn Monroe đã là một tài tử phim con heo và Sam đã xem những cuốn phim này.  Nó phải công nhận con nhỏ có thân hình và một bộ mặt rất đẹp, chỉ tiếc nó chưa gặp được người lăng xê nên đành phải đóng phim con heo.  Ngay từ những lúc đó, Sam đã biết rằng con nhỏ này thế nào cũng trở thành một đại minh tinh nếu nó đặt chân được tới Hollywood.
Sam có tính thích thử của lạ nên bất cứ những em đào non nào về khi Hollywood để nuôi mộng trở thành minh tinh đều phải qua tay nó.  Ngày hai người gặp nhau lần đầu tiên ở Hollywood, khỏi cần chờ đến tối làm chi, Sam móc cái thẻ cảnh sát dí vào mặt em, bảo cần nói chuyện với em.  Mọi người không ai dám cản, để Sam dắt em Marilyn Monroe đi.  Tưởng dắt đi đâu, nó dắt em Marilyn Monroe vào phòng vệ sinh và làm tình với em liền...  Sau đó, thỉnh thoảng, nếu cần, nó gọi và em đến ngay.  Em có thể là nữ hoàng là nữ chúa minh tinh màn bạc ở đây không biết nhưng về tới đất Hollywood này em chỉ là một con điếm với Sam...
Nhưng kể từ khi gia nhập vào lực lượng FBI, Sam không còn lui tới thường xuyên nơi Hollywood nữa.  Nhưng không lui tới thường xuyên không có nghĩa là uy danh của Sam bị suy giảm.  Mỗi lần nó xuất hiện lại nơi Hollywood, thiên hạ vẫn còn nể mặt nó như thường...
Marilyn Monroe mở cửa phòng bước vào, tự hỏi lòng mình tại sao anh Sam lại muốn làm tình ở cái giờ phút tréo cẳng ngổng như thế này.  Thật ra, nếu anh thèm muốn quá thì mình có thể lên thẳng nhà anh hay mời anh tới nhà mình, tiện hơn tới đây nhiều.  Lại đỡ bị tai mắt nữa.  Kể từ lúc nổi tiếng là đại minh tinh màn bạc tới bây giờ, Marilyn Monroe đi đâu cũng bị khốn khổ vì bọn báo chí.  Mỗi một ngày trung bình có khoảng ngàn cái bóng đèn nháy chớp vào người mình.  Nhiều lúc mắt bị mờ đi vì những cái bóng nháy này...
Georges bước theo em Marilyn Monroe và để lên bàn em một gói giấy nhỏ:
-Đây, lẹ lẹ làm đỡ chút cocaine này đi rồi dẹp cho lẹ trước khi ông Sam tới đây.  Ổng mà thấy mấy thứ này ở đây thì lại đòi thêm vài trăm bạc ăn sáng uống cà phê...
Nói xong Georges để mặc cho em Marilyn Monroe hí hoáy với gói thuốc, nó tiến tới bên cánh cửa sổ nhìn xuống đường, xem thử ông Sam FBI tới chưa.  Tấm cửa sổ có gắn tấm gương một chiều, bên ngoài không nhìn vào trong được nhưng bên trong thì thấy hết bên ngoài...
Georges không nhìn thấy ông Sam FBI nhưng lại nhìn thấy một chiếc xe lạ đậu ở phía bên ngoài.  Trên xe có hai người mặc đồ vét đang ngồi trên đó...
Như thế này là có chuyện lạ rồi, Georges tự bảo với lòng mình như thế.
Xuất thân từ đầu đường xó chợ rồi trưởng thành và suốt đời sống bằng nghề ma cô, bán sì ke cho bọn tài tử, Georges không phải là một thằng không có trí khôn.  Đúng ra, nếu nó không có trí khôn thì nó hoặc đã bị giết chết hoặc đã đang bị mọt gông trong tù rồi.  Chẳng những có trí khôn, nó còn là một thằng ngửi mùi nguy hiểm rất hay nữa...
Tự nhiên nó quay lui nhìn con Marilyn Monroe và ngửi thấy cái mùi... nguy hiểm từ con nhỏ này bốc ra phừng phực, bốc ra đến ngợp trời luôn...
Georges lắc đầu, chửi thề thầm trong lòng một tiếng.  Mẹ, lại có chuyện rồi.  Làm ăn chưa yên ổn được bao lâu thì lại có chuyện...
Mới đầu là cú điện thoại vào giữa đêm khuya của thằng trùm FBI khu vực Los Angeles nhất định đòi gặp con Marilyn Monroe cho được, bây giờ thì lại đến chiếc xe lạ hoắc này xuất hiện giữa đêm tối...
Phần cái thằng già dịch sắp... liệt dương này không có cái tật gọi con đào chiếu bóng vào lúc 2 giờ sáng đến để cho nó làm tình.  Nó phải có chuyện quan trọng.  Quan trọng như thế nào thì không biết nhưng nửa đêm nó phải ngồi dậy lái xe tới đây thì phải là rất quan trọng.  Thứ hai, tất cả khách vào ra khu giải trí của nó, Georges biết rõ từng người một và từng chiếc xe một.  Thằng tài tử nào lái chiếc nào, con nào thích đi xe gì, Georges đều nắm vững hết.  Nó nắm vững là để đề phòng có những chiếc xe lạ lái vào đây thì nó biết ngay là giang sơn nó đang bị người lạ, có thể là cảnh sát chìm, cũng có thể là bọn cạnh tranh thương mại đến quấy rối.  Làm cái nghề này phải luôn luôn đề phòng mọi bất trắc và chuẩn bị như thế mới được...
Mỗi lần nhìn thấy một chiếc xe lạ, Georges cũng thường đoán được chiếc xe đó là của ai ngay.  Dễ biết nhất là xe của cảnh sát chìm vì tụi này không bao giờ có tiền đi xe mắc tiền.  Thường thường xe cảnh sát chìm đi là những chiếc xe cũ hoặc sang lắm là một chiếc coi tạm được mà sở cảnh sát vừa tịch thu được của ai đó.  Dĩ nhiên là cảnh sát lâu lâu cũng tịch thu được một chiếc xe ngon lành nhưng hễ ngon ngon một chút thì các xếp lớn dành lái mẹ nó hết rồi, đâu còn để cho thằng cảnh sát chìm hạng bét.
Bọn thương gia buôn bán thì lái những chiếc xe mắc tiền hơn và mới hơn.  Lâu lâu cũng có bọn ký giả tới để săn tin nhưng xe của chúng nó cũng thuộc loại cũ mèm, lại rất dơ dáy, giấy tờ và ống tẩu để tùm lum ở trong xe, nhìn qua là biết xe của ký giả liền...
Nhưng chiếc xe này hơi lạ.  Không phải của cảnh sát chìm, của ký giả hay của thương gia.  Nó giống như là xe mướn của hăng du lịch và cách ăn mặt của hai thằng này cũng giống như người phương xa tới.  Dân California này không ăn mặc đồ vét sang trọng như thế bao giờ.  Dân California, nếu chúng nó phải mặc đồ vét, thì thường thắt một cái nơ hay không bao giờ thèm thắt ca vát.  Dân California là tổ sư làm biếng mà...
Một điều lạ lùng hơn nữa là tụi này bận đồ vét coi bảnh quá, lại cái nút cẩn thận và hình như có đội mũ nữa.  Đúng rồi, chúng nó có đội mũ nhưng trong xe, vì phép lịch sự, chúng nó cỡi mũ để nơi ghế sau.  Mẹ kiếp, người Mỹ dù lịch sự đến đâu cũng không có thói quen bỏ mũ ra phía sau xe.  Tụi này nhất định phải đến từ một quốc gia xa lạ.
Georges lắc đầu, bắt đầu thấy ớn lạnh nơi xương sống...
Chúng nó không phải là người Hoa Kỳ, nhưng lại là da trắng, có lẽ đến từ Âu Châu.  Nhưng Châu Aâu nước nào?  Và chúng nó tới đây làm gì?
Là ai không biết và đến từ nước nào không biết nhưng nhất định không phải là khách quen của Baysouth Country Club này.  Mặt mũi chúng nó lạ hoắc, tóc cắt cao như Thủy Quân Lục Chiến, người ngợm gân guốc coi thấy ghê.  Coi, có một thằng thò tay lấy cái gì trong xe không biết mà mình từ xa còn nhìn thấy những bắp thịt cuồn cuộn sau lớp tay áo căn phồng nơi cánh tay nó.  Lạy Chúa...
Nhìn đến đó, Georges khiếp đảm quá, tự nhiên bước lùi lại một bước, làm như sợ hai thằng đang ngồi dưới xe có thể nhìn thấy mình rồi đồng loạt mở cửa xe xông lên đây bắn nó chết tươi.  Chúng nó là ai nhỉ?
Georges vừa bước lùi thì nó thoáng nhìn thấy một ánh đèn pha của một chiếc xe khác xuất hiện.  Thằng chủ ba bước tới liền mấy bước và dù đã lâu không gặp Sam, nó nhận ra ngay chiếc xe của thằng FBI Sam...
Georges lập tức quay lui, hét nhặng lên cho đám lâu la ở phía sau lưng mình:
-Dẹp hết, dẹp hết, cha trùm Sam tới.  Bảo chúng nó chuẩn bị.  Đi liền cho mau.
Mấy thằng đàn em nảy giờ đứng sau lưng Georges làm cận vệ liền quay lui và co giò chạy thật mau.  Thật ra, khỏi cần phải nghe lệnh xếp thì cũng đã sắp sửa chạy.  Chúng nó chạy lẹ vì hàng trăm lý do nhưng lý do quan trọng nhất là thằng nào cũng có tiền án hàng đống trong người, có thằng còn mất cái trát toà án treo tòn teng trên đầu cho nên nghe tới mấy chữ FBI thì phải trốn cho khuất mắt.  Sự khác biệt giữa ngủ ở nhà và... ngủ trong tù nhiều khi chỉ bằng một cái nhìn của thằng FBI...
Hét với đàn em xong, Georges xoay người lại, đưa hai tay lên sửa cái áo vét mình đang mặc cho chỉnh tề rồi tiến tới chiếc xe hơi của Sam lúc ấy vừa tắt đèn và tắt máy xong.  Georges nhủ thầm trong lòng rằng nếu mình đẻ con trai, phải cho nó đi làm cảnh sát.  Nghĩ như thế, nó biễu diễn một nụ cười rồi kính cẩn mở cửa cho Sam bước xuống.
Sam đưa tay lên vuốt tóc, nhìn chung quanh một vòng, chưa thèm bước xuống vội:
-Có chuyện gì lạ không mày?
Mẹ câu hỏi này là câu hỏi nguy hiểm nhất của bọn Công An Cảnh Sát Hoa Kỳ.  Hỏi khơi khơi như vậy, ai muốn trả lời thế nào nào thì trả lời nhưng nếu ai suy nghĩ kỹ thì thật là một câu hỏi để gài thiên hạ.  Nếu trả lời không có gì mà lát nữa nó tìm ra một vài chuyện phạm pháp hay tóm được một vài thằng có án trong nhà thì khốn với nó.  Tội đó là tội “Obstruction of Justice” nghĩa là “Cản trở sự thi hành luật pháp.”  Tội này ra tù có thể bị phạt từ 2 năm cho tới 5 năm.  Nhưng ngược lại, không lý lại nói ra là tôi có hai thằng đàn em mang án đang trốn cảnh sát  hoặc trong nhà tôi có cỡ 2 kí bạch phiến...
Đã quá quen thuộc với những câu hỏi này, Georges giả vờ đưa tay lên gãi đầu:
-Thưa chuyện thì nhiều lắm, không biết quan FBI muốn nghe chuyện nào trước?  Quan phải cho em tí thì giờ để em suy nghĩ...  Để em lái xe của quan ra ngoài bãi đậu...
Sam không thèm trả lời, bước xuống xe, cái miệng cười cười và cặp mắt cú vọ liếc một vòng thật nhanh chung quanh mình.  Cái miệng cười cười liền tắt ngấm ngay khi cặp mắt ... FBI nhìn thấy ngay một chiếc xe lạ đang đậu với hai thằng tướng tá cô hồn đang ngồi ở bên trong.   Cặp mắt và cái mũi thằng FBI biết ngay liền là bọn này không phải là loại khách muốn đi giải trí.  Như thế là có chuyện rồi, Sam quyết định.  Ông xếp mình không gọi mình vào lúc nửa đêm để nói chuyện chơi với con Marilyn Monroe.
Trong bụng nghĩ như thế nhưng Sam vẫn giả vờ thản nhiên như không thấy gì.  Nó quay mặt về hướng thằng Georges nhưng cặp mắt vẫn dán chặt vào chiếc xe nó vừa nhìn.  Nó hỏi:
-Nghe cho kỹ đây và đừng quay mặt đi đâu cả, cứ nhìn thẳng vào mặt tao như hai người đang nói chuyện.
Georges gật đầu:
-Thưa vâng.
-Tốt, bây giờ tao muốn mày liếc nhìn về phía bên tay phải của tao, chỉ liếc thôi, đừng có quay mặt mà chúng nó nghi.  Mày có thấy chiếc xe màu xanh có hai thằng ngồi trên đó không?
Georges trả lời liền:
-Mắt quan quả như là mắt thần.  Đàn em tính báo cáo chuyện này cho quan...
-Câm cái họng lại và trả lời câu hỏi của tao.  Mày có nhìn thấy chiếc xe này phải không?
-Thưa thấy.
-Tụi nó tới đây trước con Marilyn Monroe hay sau?
-Thưa sau.
Sam gật đầu:
-Tốt.  Tao đi có một mình nên phải nhờ mày một chuyện.
-Đàn anh cứ nói.
-Mày gởi hai thằng đàn em của mày xuống đây bí mật theo dõi tụi này cho tao.  Coi thử chúng nó muốn toan tính gì.  Có gì thông báo cho tao biết liền.
-Xin vâng.
-Mày để chiếc xe tao đây cho thằng khác lái vô chỗ đậu.  Mày đi vào với tao..
Hai người sóng bước.  Sam hỏi:
-Con Marilyn Monroe tới chưa?
-Thưa đã.  Đang chờ quan ở trên lầu.
-Nó say hay tỉnh?
-Trình quan, lúc nào nó lại chẳng say.  Không say rượu thì cũng say sì ke.  Nhưng từ lúc nó đến đây, tôi không cho nó hút gì cả.  Tôi biết nó cần phải tỉnh táo để nói chuyện với quan.
-Mày biết điều.  Tốt...
Lúc ông FBI Sam và thằng Georges quay lui bước đi thì trong chiếc xe lạ đậu ở ngoài bãi, thằng ngồi bên ghế hành khách móc ra một cái máy vô tuyến nhỏ.  Nó nói vào máy bằng tiếng Pháp:
-Báo cáo, báo cáo...  Có một người khách lạ xuất hiện.  Theo cách ăn mặt thì nó phải là cảnh sát hoặc là nhân viên an ninh liên bang.  Nó đi vào trong, có lẽ để gặp con nhỏ.
Nói xong, thằng đó ngồi im, tiếp tục quan sát.  Một lát sau, lại có tiếng khè khè trong máy vô tuyến.  Thằng đó lại bấm máy và lần này thì máy vô tuyến phát ra một giọng nhè nhè cũng bằng tiếng Pháp:
-Tiếp tục theo dõi nó và con nhỏ.  Có nhiều dấu hiệu cho thấy chính quyền liên bang bắt đầu nhúng tay vào rồi.  Phản cẩn thận tối đa mới được.
Thằng nó liền bấm vào máy hai cái.  Giọng kia lại nói tiếp:
-Toán kỹ thuật phải mất cỡ nửa tiếng đồng hồ nữa mới thay xong mấy cuộn phim đã quay và thay mấy cái cuốn băng nghe lén.  Nếu con nhỏ có ra sớm thì tụi bay phải cản trở nó.
Lại thêm hai tiếng bấm vào máy nghe kịch kịch và sau đó thì vô tuyến hoàn toàn im lặng...
Hai thằng cô hồn trong xe đưa mắt nhìn nhau nhưng không nói với nhau một lời gì...
Bọn chuyên viên tình báo thượng thặng luôn luôn nói rất ít...
Trong khi đó, Sam và Georges bước vào cái club và Sam đi thẳng lên lầu, thằng Georges gọi thằng trưởng toán an ninh của mình tới, kề miệng vào tai dặn dò...
Lúc ấy, Marilyn Monroe đang ngồi mơ màng một mình thì cánh cửa bật mở.  Nàng quay lại nhìn và mở một nụ cười:
-Anh Sam.  Lâu quá em không gặp anh.
Sam cười nhưng không nói gì.  Phải công nhận con nhỏ này càng ngày càng đẹp ra, thân hình đẩy đà.  Chẳng trách gì nó trở thành một con đào nổi tiếng thế giới.  Chẳng trách gì anh tổng thống đẹp trai của Hoa Kỳ mê nó như điếu đổ.
Nó bước vào phòng rồi đóng cửa lại ngay phía sau lưng mình, kéo một cái ghế ngồi gần Marilyn Monroe:
-Em có biết tại sao anh muốn gặp em không?
-Mới đầu em tưởng anh muốn làm tình, nhưng coi bộ tịch của anh bây giờ thì em không biết anh muốn gì?
-Marilyn, có một chuyện rất quan trọng anh muốn nói với em.
-Em đang chuẩn bị nghe đây.
-Trước hết, mối tình giữa em và ông tổng thống Kennedy đi đến đâu rồi?
Marilyn Monroe cười khoái chí, trả lời một cách tự nhiên và hãnh diện:
-Aûnh yêu em lắm, ảnh nói ảnh sẽ ly dị vợ ảnh để lấy em...
Xém chút xíu nữa thì Sam té xuống đất.  Nó  hỏi:
-Em nói lại nghe coi.
-Tình yêu của tụi em rất là nồng thắm.  Anh Kennedy ảnh yêu em thật tình.  Aûnh nói ảnh sẽ cưới em.  Một ngày kia, người ta sẽ không còn gọi em là con đào chớp bóng Marilyn Monroe mà gọi em là bà tổng thống Kennedy...
Em Marilyn Monroe nói những câu đó bằng một giọng thật tự nhiên, chắc chắn như đinh đóng cột, như là đám cưới sẽ diễn ra trong một ngày rất gần...
Sam nhìn bộ mặt ngây thơ và... ngu si của Marilyn Monroe mà vừa thấy thương và vừa thấy bực mình, chỉ muốn tát cho một cái.  Tổng thống Kennedy nào ngu dại lại đi ly dị vợ để cưới nó mà nó lại mơ tưởng như thế?  Đúng là dân nhà quê thất học nên mới có những tư tưởng điên rồ như thế...
Nhưng mình không tới đây để ... tát tai nó.  Mình tới đây để giải quyết vấn đề.
Sam suy nghĩ một chút rồi cất giọng:
-Anh phải thành thật nói với em chuyện này.  Trước hết, em bỏ cái tư tưởng điên rồ là ông tổng thống Kennedy sẽ li dị vợ để cưới em đi.  Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu...
Marilyn Monroe tròn mắt lại, chưa gì đã muốn khóc rồi:
-Nhưng mà anh John đã hứa với em như thế mà?
Sam phải bỏ ra 10 phút đồng hồ để cắt nghĩa cho em Marilyn Monroe hiểu vì sao chuyện đó không thể xảy ra được rồi kết luận:
-Nhưng có một chuyện này rất quan trọng.  Tổng thống Kennedy cho biết nhà em và điện thoại của em bị người ta nghe lén.  Tệ hơn nữa, em đã bị ít nhất hai hoặc ba phe theo dõi đêm ngày...
Khuôn mặt còn đẫm nước mắt của Marilyn cau lại, đau đớn:
-Nhưng người ta theo dõi em, đặt máy nghe lén em để làm gì?
-Em có biết là nếu ai chụp được một tấm hình của em nằm ngủ với tổng thống Kennedy thì chuyện gì sẽ xảy ra không?
-Chuyện gì?
-Tổng thống Kennedy sẽ phải từ chức liền lập tức.  Tệ hơn nữa, sự nghiệp và tiếng tăm của tổng thống Kennedy coi như tan thành mây khói.  Tổng thống Kennedy sẽ trở thành một kẻ bị cả thế giới nguyền rủa...  Em có bao giờ nghĩ đến chuyện đó không?
Marilyn Monroe đã khô nước mắt, lắc đầu một cách ngây thơ:
-Không.
-Đó chính là lý do mà anh phải tới đây gặp em.  Tình báo của tổng thống cho biết hình như em đã hoặc đang bị đặt máy nghe lén và rất có thể là thu hình nữa.
-Oh my God, như thế thì bây giờ em phải làm gì.
Sam vỗ vào vai con Marilyn:
-Bây giờ em phải tuyệt đối nghe lời anh.  Nghe cho kỹ đây.  Nếu em không nghe lời anh và làm trái lời anh thì sự nghiệp to lớn của tổng thống Kennedy có thể bị đổ vỡ chỉ trong vòng không tới một ngày.
-Em sẵn sàng.
-Trước hết, phải thành thực với anh và trả lời những câu hỏi của anh một cách chính xác.
-Em cố gắng.
-Tổng thống Kennedy và em có bao giờ làm tình với nhau ở trong nhà em không?
Marilyn Monroe cắn môi, suy nghĩ và lưỡng lự.  Cặp mắt nhà nghề của Sam nhận ra chuyện đó liền.  Nó nói:
-Em phải nói thật thì may ra anh mới cứu em được.
-Thưa có, vài lần.
-Không sao hết, tụi anh biết chuyện này.  Nhưng lần cuối cùng là lần nào?
-Thưa, cách đây cỡ mấy tháng.  Hồi đó tổng thống đi thăm căn cứ Thủy Quân Lục Chiến trại Pendenton ở Nam California này.  Nửa đêm, tổng thống cho mật vụ chở ra ngoài đến ngủ nhà em.
Sam lắc đầu:
-Oh my God...  tổng thống ở chơi lâu không?
-Tới gần sáng mới về.  Em còn nấu điểm tâm cho ổng ăn nữa mà.
Sam suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
-Em có bao giờ nghĩ rằng nhà mình bị đặt máy nghe lén không?
-Không, em chẳng nghĩ gì cả.  Tại sao họ lại muốn đặt máy nghe lén ở nhà em, em không thể hiểu được.
Sam đưa tay bưng lấy đầu rồi gục mặt xuống làm cho em Marilyn Monroe sợ quá.  Ngu như con này mà được ông tổng thống mê tít thò lò thì quả là một chuyện khó hiểu.  Mình cũng là đàn ông mà mình không thể hiểu được đàn ông.
Marilyn Monroe hỏi:
-Chuyện gì vậy anh?
-Em không biết.  Nếu bọn khốn nạn nào đó, như bọn Cộng Sản chẳng hạn, chúng nó mà chụp được và quay phim chuyện lăng nhăng giữa em và tổng thống thì chúng nó có thể làm sì căng đăng với tổng thống.  Nếu tổng thống không nhượng bộ thì chúng nó đưa hình ảnh ra làm tiêu tan sự nghiệp tổng thống.  Còn nếu ổng nhượng bộ thì tai họa cho đất nước này không biết đường nào mà lường được...
Marilyn Monroe suy nghĩ một chút rồi mặt trở nên tái nhợt đi:
-Trời đất ơi, thế mà em đâu có biết.
-Bây giờ em phải nghe lời anh.  Trước hết, em phải làm bộ như không có gì xảy ra hết.  Cứ về nhà tự nhiên, ăn ở tự nhiên, nhưng quan trọng nhất là đừng gọi điện thoại cho tổng thống Kennedy nữa.
-Nếu tổng thống gọi em thì sao?
-Em cũng không được bắt.
Marilyn Monroe nhăn mặt lại:
-Trời đất, thế thì em nhớ ảnh em chịu gì nổi?
Sam lắc đầu:
-Em phải ráng chừng vài ngày.  Để tụi anh tìm ra manh mối bọn nghe lén em, tóm cổ chúng nó, lấy hết tất cả những gì nó đã thâu được giữa em và tổng thống Kennedy.  Sau đó thì anh sẽ tìm cách cho em gặp tổng thống sau.
Sam đứng dậy liền:
-Chỉ có chừng đó thôi.  Nên nhớ, em phải sống tỉnh bơ làm như không có gặp anh hôm nay, không hay biết gì cả.  Mọi chuyện anh sẽ lo...
-Em xin nhớ.
-Bây giờ, anh ra trước và anh muốn em ngồi đây chờ chừng hai tiếng đồng hồ nữa rồi mới ra được.
Marilyn Monroe cười:
-Anh muốn em ngồi đây tới sáng mai em cũng ngồi...
Sam mở cửa bước ra, không nói thêm một lời.  Nó đi thẳng tới văn phòng thằng Georges và đẩy cửa bước vào rất tự nhiên như người trong nhà.
Georges đang ngồi coi một tờ báo cỡi truồng, liền bỏ tờ báo xuống:
-Quan FBI uống chút gì không?
Sam xua tay:
-Tao đang làm việc, không có uống rượu được.
-Xưa nay quan cũng làm việc mà cũng uống mà có thấy hư việc đâu.
-Bữa nay thì không được...  Này mày gởi người xuống theo dõi hai thằng lạ một chưa?
-Thưa đã.
-Chúng nó có tin tức gì không?
Mãi cho đến lúc đó, Georges mới nhớ tới hai thằng đàn em mà mình gởi xuống.  Nó giật mình chụp cái máy radio và bấm máy gọi cho hai thằng đàn em.
Không có tiếng trả lời.
Georges bực mình, kéo cần ăng ten ra cao hơn và mở nút lớn hơn, tay run run vì giận dữ:
-Hello, tụi bay đâu hết rồi...
Cũng chẳng có ai trả lời.  Georges nhìn lại cái máy của mình xem thử có tốt không.  Máy tốt, còn mới tinh, mới sạt điện nữa.
Sam nhìn thấy nó như thế thì biết là có chuyện liền.  Nó đứng lên thò tay tắt đèn trong văn phòng thằng Georges rồi tiến tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài bãi đậu xe, chỗ chiếc xe hai thằng lạ mặt đương đậu.
Và nhìn xuống bãi đậu thì Sam bung liền một tiếng chửi thề.  Chiếc xe đã biến mất...
Sam quay lui, thò tay bật đèn lên trở lại:
-Chúng nó đi hết rồi.  Mày dắt hai thằng đàn em khác chạy ra ngoài coi thử việc gì xảy ra.  Tao ở đây cần phải gọi mấy cú điện thoại gấp.  Đi cho mau.
Georges hét nhặng lên mấy tiếng.  Từ phía trong, hai thằng đệ tử lấm lét chạy ra, không dám nhìn mặt hung thần Sam.  Georges quát lên:
-Mỗi thằng chụp một cây shotgun đi theo tao.  Có chuyện lớn rồi...
Chúng nó liếc nhìn Sam một lần nữa rồi quay vào trong và trở ra với mỗi đứa một cây shotgun trong tay.  Ba đứa tung cửa chạy ra ngoài.
Mấy thằng đàn em của Georges sợ FBI Sam, nhưng hung thần Sam không có thì giờ để ý đến chúng nó.  Nó nhấc điện thoại quay một con số, tay kia đưa tay lên gãi đầu, trán nhăn lại.
-Hoover đầu giây.
-Trình ông giám đốc tôi liên lạc được với con Marilyn Monroe rồi.
-Tóm tắt đi.
-Thưa ông giám đốc, con Marilyn Monroe chắc chắn đã bị theo dõi.  Tôi không biết từ lúc nào nhưng chắc chắn nó đang bị theo dõi.  Và có dấu hiệu là nhà nó có thể bị đặt máy nghe lén hoặc tệ hơn, quay phim nữa...
Hoover khì nhẹ một cái, lắc đầu:
-Bây giờ như thế này.  Ai theo dõi nó và đã thâu được những gì, đó là những điều tao muốn chú mày tìm hiểu.  Nếu chúng nó có thâu hình hoặc thâu băng con Marilyn Monroe, phải tìm cách lấy lại cho được...
-Thưa ông giám đốc, vấn đề rắc rối ở chỗ tụi mình có quyền bắt giữ bọn phạm pháp và tịch thu tang chứng, nhưng tang chứng phải đem ra tòa chứ mình không có quyền giữ hay tiêu hủy...
Hoover hét lên:
-Câm cha cái họng của chú mày lại, chú mày muốn dạy dỗ tao luật pháp căn bản của cảnh sát à?  Tao biết hết chuyện này.  Ý tao muốn nói, mày mượn tay ai đó để tịch thu tất cả những thứ đó đem về đây cho tao.
-Thưa, xin vâng.
-Chỉ có chừng đó thôi và tôi muốn ông báo cáo kết quả càng sớm càng tốt.
Điện thoại cúp liền cái cụp sau câu đó...
Sam bấm máy rồi thò ngón tay toan quay một con số nữa thì thằng Georges tông cửa chạy vào, mặt cắt không còn một hột máu:
-Hai thằng đệ tử của tôi bị giết chết rồi.
Sam buông cái ống nói đang cầm trên tay xuống bàn, nhăn mặt lại.:
-My God...  những gì tao sợ xảy ra đã xảy ra...
Thằng Georges tuy sinh ra và lớn lên ở chốn giang hồ nhưng chỉ là thứ giang hồ... trong quán xá nhà hàng, chuyên đối phó với bọn du đãng hạng bét nên chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh giết chóc tàn bạo như thế cho nên tay chân nó run lên bần bật, nói không ra hơi.  Sam đứng lên, đẩy cái ghế và đẩy nó ngồi xuống.  Nó móc ra một điếu thuốc châm lửa phà khói rồi đưa cho nó để thằng này hút mấy hơi lấy lại tinh thần rồi từ tốn hỏi:
-Hai thằng lạ mặt giết chúng nó phải không?
Georges gật đầu, mặt mày vẫn còn đầy những nét kinh hoàng:
-Chắc như thế.  Tôi bước ra bãi đậu xe, nhìn thấy hai thằng nằm gác chân lên nhau, trợn mắt chết.  Cả hai đều bị bẻ gãy cổ chết liền tại chỗ.  Hai cây súng trong túi chúng nó không kịp móc ra.  Chẳng đứa nào kịp làm gì cả...
Nói tới đó thì nó nghẹn.  Một lúc sau mới tiếp được:
-Oh my God, thật là kinh hoàng...  không hiểu sao hai thằng này cũng là dân du đãng một thời, đã có thành tích đâm chém, dân anh chị đây ai cũng nể sợ mà sao lại bị chúng nó bẻ cổ dễ dàng như thế.
Sam gật gù cái đầu:
-Chẳng có gì khó hiểu cả.  Tụi này là dân giết người chuyên nghiệp.  Chúng nó ra tay thì không thể trật được...
Georges mếu máo như một đứa con nít:
-Bây giờ tôi phải làm gì, thưa quan?
Sam liếc nhìn thằng Georges và tự hỏi lòng, tại sao một thằng vô tài bất tướng như thế này mà coi được một cái club lớn nhất nhì Los Angeles với bao nhiêu tài tử thượng thặng đến chơi hằng ngày thì cũng là một chuyện lạ.  Không chừng hôm nào giải nghệ cảnh sát, mình cũng phải mở một cái club như thế này để cạnh tranh với nó.  Mình mà mở thì nó không thể nào cạnh tranh nổi với mình... 
Nghĩ như thế nhưng Sam lại mồi một điếu thuốc khác rồi cất tiếng nói bằng một giọng chân tình:
-Trước hết, phải tính sao cho cái club của mày đừng mang tiếng.  Mày cho đem xác hai thằng đó ra tuốt ngoại ô thành phố, thật xa rồi quẳng chúng nó xuống.  Tao sẽ lo cảnh sát báo cáo là chúng nó bị tai nạn xe cộ chết.
Georges mừng rơn lên, cặp mắt sáng rỡ:
-Quan FBI thương em như thế thì em cám ơn quan vô cùng...
-Thứ hai, dặn đàn em tụi mày phải kín miệng, tuyệt đối đừng để cho ai biết vụ này.  Coi như không có chuyện gì xảy ra hết, cứ làm ăn bình thường, hút xách bình thường.  Tao hứa danh dự, tao sẽ trả thù cho mày.
-Em cám ơn quan vô cùng, không biết lấy gì tạ ơn.
-Tốt, bây giờ mày đi ra ngoài, để tao gọi điện thoại một chút.
Georges đứng lên và rút lui liền, đóng cửa văn phòng lại sau lưng mình.  Sam lại quay một con số khác.
-Dave Power.
-Sam đây.  Chú mày đang ở đâu đó?
-Toán đặc biệt chúng tôi đang ở phía ngoài nhà con Marilyn Monroe và có rất nhiều chuyện lạ xảy ra.
-Như chuyện gì?
-Thưa xếp, khi chúng tôi đến đây thì chúng tôi phát hiện ra căn nhà con Marilyn Monroe đang bị đột nhập.  Một thằng canh cửa bên ngoài và ít nhất vài thằng ở phía bên trong...
-Thằng canh cửa bên ngoài có biết tụi mày không?
-Dĩ nhiên là không?  Tụi tôi là dân chuyên nghiệp mà xếp.
-Rồi sao nữa?
-Tụi tôi chuyển qua kế hoạch số 2.
-Số hai số ba gì, tao không biết mày làm gì, vắn tắt cho tao biết xem thử tụi mày đang làm gì?
-Thưa xếp chúng tôi vẫn theo dõi chúng nó nhưng ở một vị trí xa hơn và chúng nó không thể biết được.  Bọn nó ở trong đó gần nửa tiếng đồng hồ rồi.  Bây giờ tôi có hai chọn lựa, một là chớp đèn pha xông thẳng vào nhà con Marilyn Monroe, bắt hết chúng nó đem lên xe cảnh sát và đem về bót rồi truy tố chúng nó về tội xâm phạm gia cư bất hợp pháp.  Chọn lựa kia là chia toán ra làm hai.  Sau khi bọn này rút lui, một toán sẽ bám sát chúng nó coi thử chúng nó đi đâu, tìm ra chỗ chúng nó ở rồi sẽ tính toán sau.  Toán kia sẽ vào nhà con Marilyn Monroe xem thử bọn này vào đó làm gì...
Sam nhăn mặt lại, suy nghĩ về hai cái đề nghị của thằng đàn em.  Trước hết, nó có thể cho đàn em hụ còi cảnh sát rồi dùng uy lực của công an liên bang FBI xông vào nhà rồi còng hết bọn này đem về bót.  Nhưng làm thế có lắm cái kẹt.  Cái kẹt thứ nhất là chuyện cảnh sát liên bang FBI mà nửa đêm xông vào nhà con đào Marilyn Monroe bắt đi một mớ tội phạm là một cái tin mà báo chí toàn thể thế giới sẽ chạy liền trong trang nhất suốt một tuần lễ hoặc lâu hơn.  Thứ hai, nếu để cảnh sát dính vào thì tất cả những tang chứng bắt được đều thuộc về tòa án địa phương.  Và chỉ có Chúa mới biết được thiên hạ sẽ nhìn thấy những gì trong mớ tang chứng này.  Làm cảnh sát đã lâu, Sam biết rất có thể là có hình ảnh hoặc phim của tổng thống Kennedy đang làm tình với em Marilyn Monroe.  Nghĩ tới đó, Sam không dám nghĩ thêm.  Và nếu chuyện này đến tai ông tổng giám đốc Hoover thì chắc chắn ông ta sẽ lăn đùng ra, đứt gân máu mà chết. Thêm vào đó, chính ông tổng giám đốc ra lệnh cho mình là chỉ bí mật theo dõi, không được xen vào dưới bất cứ hình thức nào...
Đề nghị thứ hai nghe có vẻ hay hơn và hợp lý nhưng cũng chưa ổn lắm.  Lý do là nếu chúng nó không bám theo kịp tụi này thì sao?  Không, không thể chọn giải pháp này được...
Sam suy nghĩ thật mau rồi có ý kiến riêng của mình liền.  Nó nói:
-Hai cái chọn lựa của mày chẳng có cái nào coi được hết.  Bây giờ tao muốn mày làm như thế này.  Trước hết, tao muốn mày gọi cho đám đàn em mày.  Cho chúng nó rút hết.  Rút ra khỏi chỗ đó liền...
David Power chưng hửng, tưởng mình nghe lộn:
-Xếp bảo rút hết?
Sam gật đầu:
-Rút hết tụi nó về và gọi gấp thằng Henri bao bố (Henri the sack) cho tao.  Giao hết vụ này cho nó.
À, thì ra thế, David Power gật đầu:
-Xin tuân lệnh xếp.  Xếp liệu việc như thế thì không ai hơn được.
Hung thần Sam cúp mày liền cái cụp trước khi tiếng “được” dứt âm ở trong ống nói...
oOo                                         oOo
Buổi tối hôm đó, Henri bao bố vừa ăn xong một đĩa mì ống thật bự do con vợ nấu, mặc áo thun quần ngắn ngã người ngồi ở ghế sa lông coi một phim xi-nê tình cảm cũ trên truyền hình thì điện thoại dấu ở trong cái hộc tủ reo vang.
Một con người bình thường không bao giờ để điện thoại trong hộc tủ.  Henri bao bố không phải là một con người bình thường.  Đúng hơn, nó là trùm mafia của Los Angeles.
Nó nhăn mặt liếc nhìn cái hộc tủ và biết là có chuyện lớn sắp xảy ra chứ chẳng không.  Lý do đơn giản là cái điện thoại này Henri bao bố bắt riêng cho mình, và chỉ có những thằng đàn em cực thân tín, những xếp rất lớn trong giới giang hồ và chỉ có một vài thằng cảnh sát cao cấp được biết.  Chính Henri bao bố cũng không bao giờ dùng cái điện thoại này để gọi ra ngoài.  Nếu nó hay vợ con nó muốn dùng điện thoại, xin ra sử dụng cái điện thoại công cộng ở đầu đường.  Vừa kín đáo vừa đỡ bị theo dõi phiền phức...
Henri bao bố có nhiều lý do để muốn tránh không bị theo dõi phiền phức...
Là capo hay là xếp xòng của một cánh mafia dữ dằn nhất miền Tây nước Mỹ, dưới quyền ông trùm Laguarda, Henri bao bố phải cẩn trọng.  Lãnh thổ của ông trùm Laguarda bao gồm mấy thành phố lớn miền Tây nước Mỹ như San Francisco, Los Angeles và Las Vegas...
Henri được dân giang hồ gọi là Henri bao bố bởi vì nó thích bỏ con người ta vào bao bố rồi quăng lên ca nô, chạy ra biển rồi thảy bao bố xuống biển.  Vịnh San Francisco to lớn nhưng không phải bỏ bao bố xuống chỗ nào thì bao bố cũng trôi ra biển.  Thường thường thì nó trôi về... bờ San Francisco sau vài tháng.  Chỉ có mình Henri bao bố biết bỏ xuống chỗ nào t hì bao bố của nó sẽ trôi ra biển thôi.  Chính vì thế, Henri bao bố đã giết ai thì không ai biết được.
Henri bao bố nhìn cái hộc tủ một lúc rồi càu nhàu, kéo hộc ra, dở điện thoại lên, trả lời cộc lốc.
-Nghe.
-Dave Power.
Henri bao bố lắc đầu nhẹ khi nghe tới cái tên nhưng không nói gì.  Mẹ, lại tới giờ phải đóng thuế trả nợ cho tụi ... chó đẻ FBI rồi, nó nói thầm trong bụng như thế.
Trong ống nói, thằng FBI David sổ một tràng dài cỡ chừng một phút đồng hồ rồi cúp máy, không kịp để cho người nghe trả lời.  Xưa nay dân FBI khi nói chuyện với dân giang hồ luôn luôn như thế.  Chúng nó muốn dùng tụi này nhưng không bây giờ muốn có bằng chứng gì là chúng nó dính líu tới bọn này...
Nhưng không sao cả, Henri bao bố đã quen với cách ăn nói mất dạy như thế này của tụi chó đẻ lâu rồi.  Nó nhét điện thoại vào hộc tủ, đẩy ngăn kéo vào và khóa lại. Xong nó đứng lên liền, khoác vội chiếc áo choàng rồi mang dép phóng ra đường.  Nó chạy tới cái trạm điện thoại công cộng gần đó, quay một vòng để quan sát chung quanh rồi bỏ đồng xu vào máy và quay thật mau mấy con số.  Mỗi lần có người nhấc ống nói, Henri bao bố sủa một tràng lệnh lạc.
Quay 3 lần như thế, nó trở về nhà, bắt đầu thay quần áo.  Mụ vợ đang nằm ngủ nghe tiếng động thì thức giấc nhưng nhìn thấy chồng mình mặt mày lầm lì dữ tợn thì nín khe, không dám mở miệng nói một lời.  Mụ quay sang một bên, giả vờ ngủ say như mụ vẫn thường làm suốt bao năm qua.
Thay đồ xong, Henri bao bố bước ra khỏi nhà.  Nó đi không xa, chỉ lội bộ ra tới góc đường là quẹo vào một cái quán rượu.  Tiệm này do Henri bao bố làm chủ nên thằng pha rượu đang ngồi ngáp vặt trên quày nhìn thấy ông chủ thì liền hoảng hồn phóng xuống, chuẩn bị tiếp đãi.  Henri bao bố lắc đầu, bảo nó ngồi im rồi đi tuốt vào một căn phòng phía sau.  Nơi phía ngoài căn có gắn tấm biển bằng gỗ:  “Phòng dành riêng cho VIP.  Muốn vào, xin liên lạc với quản lý.”
Đây chính là nơi chúng nó hội họp và bàn chuyện giết người...
Henri bao bố tự pha cho mình một ly cà phê rồi ngồi hút thuốc, chờ đợi.  Nó hút hết điếu thuốc thứ hai thì một nhóm khoảng 6 thằng du côn, mặt mày bặm trợn, tướng tá dữ tợn bắt đầu xuất hiện.  Từng đứa một, chúng nó kéo ghế ngồi chung quanh xếp để chờ lệnh.
Xếp vắn tắt:
-Chuyện này thằng FBI Dave nhờ vả mình.  Đã đến lúc mình phải đóng thuế trả cho nó chút ít nợ...
Chuyện này này chẳng có gì lạ.  Không ai nói một lời.  Ngừng một chút, Henri bao bố tiếp:
-Chuyện rất là đơn giản.  Con đào Marilyn Monroe bị một nhóm người bí mật nào đó theo dõi.  Thằng FBI muốn nhờ mình tìm hiểu xem thử tụi này là ai.  Đứa nào chịu trách nhiệm khu vực con Marilyn Monroe?
Henri bao bố đưa mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở một thằng...
Theo luật giang hồ của dân mafia, thành phố Los Angeles được chia ra làm nhiều khu vực và mỗi một khu vực được một thằng capo cai quản.  Thằng capo này hoàn toàn chịu trách nhiệm về khu vực của mình.  Tất cả những hành động phạm pháp, ăn trộm ăn cướp đều phải được sự chấp thuận của nó.  Người lạ cấm tới đây làm ăn.  Thỉnh thoảng, cũng có những thằng con nít mới lớn sách súng đi làm ăn bậy bạ.  Bọn này liền được cảnh cáo và nếu tái phạm, chúng nó sẽ được đi một đường... bao bố.  Nghĩa là bị còng tay rồi bỏ vào bao bố và thẩy xuống biển khi chúng nó vẫn còn sống...  Ở mỗi một địa phương, tùy theo địa thế và hoàn cảnh, bọn mafia thường có cách giết người khác nhau.  Như ở New-York thời kỳ đang xây cất rầm rộ, chúng nó thường bỏ người vô trong mấy bức tường hay chân cầu rồi đổ xi măng chôn sống con người ta.  Ở Las Vegas thì chúng nó đem ra sa mạc bắn chết rồi đào hố chôn.  Ở vùng Los Angeles, gần vịnh San Francisco nơi sông nước thừa thải thì nhét con người ta vào bao bố và thẩy xuống biển.  Điều đáng nói ở đây và cũng là một đặc điểm làm cho ai cũng phải khiếp sợ thằng Henri bao bố là nó luôn luôn bỏ con người ta vào bao bố lúc nạn nhân còn sống.  Quãng đường từ Hollywood ra tới biển là quảng đường kinh hoàng nhất của những người sắp bị hành hình.  Ai cũng kêu gào, cũng khóc lóc rên rỉ, cũng dẫy dụa đau đớn.  Rồi khi tới bến tàu, lúc nó khiêng cái bao bố... người lên ca nô thì người đứa vãi đái và ỉa luôn trong bao bố.  Ai cũng biết thế vì khi khiêng cái bao bố lên xe, nó khô ran nhưng khi khiêng nó ra khỏi xe thì một mùi hôi thúi của cứt đái bốc lên rằng rặc.  Có nhiều thằng sợ quá xỉu luôn trên xe.  Đến khi cái bao bố quẳng xuống nước, nó phồng lên rồi teo lại vì người ở trong dùng hết sức để vẫy vùng...  Vẫy vùng cho đến khi chìm lỉm xuống nước...
Thiên hạ đồn rằng thằng Henri bao bố lừng danh đến độ nếu kẻ thù của nó bị bắt, người ta thường năn nỉ đàn em nó bắn cho mình một phát để khỏi phải bị quẳng xuống nước...
Khỏi cần nói, dân giang hồ nghe tới cái tên Henri bao bố thì ai cũng muốn vãi đái trong quần.  Dĩ nhiên, dưới trướng của nó là những thằng phụ tá và những thằng trưởng khu vực.  Và những thằng trưởng khu vực này là những thằng biết rành rẻ từng ngôi nhà, từng người dân cư sống ở đây.
Khu con đào Marilyn Monroe ở là một khu sang trọng và thằng trưởng khu vực này nhận tiền đóng thuế của dân cư ở đây để bảo vệ cho khu vực...
Cặp mắt của Henri bao bố dừng lại nơi thằng Eddie.  Chẳng cần phải chờ đợi lâu, Eddie lên tiếng liền:
-Thưa, khu vực đó của tôi.
-Mày có biết gì không?
-Cách đây cỡ tuần lễ, thằng trưởng khu vực cho tôi biết có nhiều người lạ mặt lảng vãng gần nhà con Marilyn Monroe.  Có thể một nhóm hoặc hai nhóm, tôi không biết rõ.
-Tại sao mày không báo cho tao biết?
-Tôi không nghĩ nó quan trọng đại ca.  Tôi nghĩ, vì con nhỏ này là tình nhân của tổng thống Kennedy cho nên tôi tưởng đó là nhân viên của chính phủ gởi đến bảo vệ con nhỏ.  Hơn nữa, tụi này ăn mặc đồ vét sang trọng như bọn an ninh chìm của tổng thống, đi xe mướn mắc tiền, không cờ bạc, không nhậu nhẹt, làm tôi tưởng chúng nó là người của tổng thống gởi xuống.  Ai dại gì dám động đến tụi nó.  Tôi bảo tụi nhỏ để cho chúng nó yên.  Nếu chúng nó không phải là người của chính phủ thì là người của ai, thưa xếp?
-Đó chính là điều mà thằng FBI Dave muốn tụi mình kiếm cho ra.
Eddie đưa tay lên vuốt vuốt sóng mũi:
-Tưởng gì chớ chuyện đó dễ, xếp để tôi về khu vực của mình nói chuyện với bọn nhỏ.
-Nghe cho kỹ đây.  Tụi cớm liên bang chỉ muốn biết tụi này là ai thôi, tuyệt đối không có máu đổ, không có lộn xộn, nghe rõ không?
Eddie nhíu mày suy nghĩ:
-Chuyện đó hơi khó.  Không lý tụi này tới gặp tụi nó, giỡ mũ ra chào mà hỏi, “thưa quý ngài, xin lỗi, quý ngài là ai, từ đâu đến mà lại theo dõi con Marilyn Monroe”
Vài tiếng cười bốc lên.  Nhưng xếp Henri bao bố không cười.  Những tiếng cười cũng nín bặt.
-Không được.  Mày biết tụi cớm liên bang mà, chúng nó rất sợ... máu, nhất là máu của dân vô tội.  Thằng Dave đã nói với tao như thế rồi....
-Nếu thế thì chỉ còn một cách là tụi tôi tìm cho ra chỗ chúng nó ở, chờ lúc chúng nó vắng mặt, bí mật đột nhập vào để xem xét.
Henri bao bố gật đầu:
-Tạm thời thì như thế đi.  Có gì thông báo cho tao biết.
Henri bao bố quay sang những đứa còn lại:
-Tao không biết có chuyện gì sắp xảy ra hay không nhưng thằng Dave ít khi gọi tao như thế.  Thằng Dave có vẻ lo lắng lắm về chuyện con nhỏ Marilyn Monroe.  Có đứa nào biết gì thêm về nó không?
Một thằng pha trò:
-Cái này thì xếp phải hỏi ông tổng thống Kennedy.  Ông Kennedy chính là người làm tình với nó chớ tụi tôi thì chưa có dịp...
Nhiều tiếng cười nổi lên.  Một lần nữa, xếp Henri không cười.  Tiếng cười lại im bặt liền lập tức.  Xếp không cười tức là chuyện này không vui.
-Tụi bay nghe kỹ đây.  Thành phố Los Angeles trong những ngày sắp tới chắc có nhiều biến động.  Cảnh sát liên bang và địa phương và ngay cả báo chí sẽ đổ về đây vì con nhỏ mắc dịch này.  Tao không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng tao có thể ngửi được cái mùi ... không tốt.  Lỗ mũi tao đã ngửi được cái gì rồi thì sẽ chẳng bao giờ trật.  Có thể có bố ráp, cũng có thể có đụng độ lớn, đánh lớn.  Vì thế, tao gọi tụi mày tới đây là có một lý do quan trọng.  Tao muốn tụi mày “đi ngủ” một thời gian.
Một sự im lặng nặng nề bỗng dưng bao trùm khắp căn phòng.
Theo danh từ của bọn mafia, “đi ngủ” nghĩa là tạm thời chấm dứt hết những hoạt động phạm pháp, rút lui vào trong bóng tối, tránh lộ diện, chờ tình hình sáng sủa rồi mới xuất hiện trở lại.  Đi ngủ nghĩa là không có tiền vào, không có cảnh nhậu nhẹt ăn chơi.  Chẳng đứa nào thích đi ngủ nhưng lệnh là lệnh.
Một thằng có ý kiến:
-Trong lúc đi ngủ, đàn em có thể bay về New-York một thời gian không?
Henri bao bố lắc đầu:
-Không, tao muốn tụi mày đi ngủ nhưng phải chuẩn bị vì nếu có chuyện, tao cần tụi mày đi trải nệm liền.  Cho đến giờ phút này, tao cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.  Tao có cảm giác là tao rất có thể tao sẽ cần tụi mày.  Tóm tắt lại, đi ngủ nhưng phải chuẩn bị vì có thể có đánh lớn.
Một thằng hỏi liền:
-Đánh lớn tụi tôi chẳng sợ, lâu quá không đánh lớn cũng thấy ngứa ngáy chân tay.  Vấn đề là tụi mình sẽ đánh với ai xếp?
-Tao chưa biết.  Nếu cái bọn theo dõi con Marilyn Monroe không phải là cảnh sát, cũng chẳng phải là quân ăn cướp thì tụi nó phải thuộc một lực lượng nào đó.
-Lực lượng nào?
-Tao không biết nhưng theo tao sự suy nghĩ của tao, và căn cứ theo những gì thằng Eddie vừa nói, tụi nó phải thuộc một cơ quan tình báo của một quốc gia nào đó...
Henri bao bố nhăn mặt lại khi nói tới đó.  Nó ngừng một chút rồi tiếp:
-Nhưng tụi bay nghe tao nói đây.  Tao không cần biết nó là chính quyền nào, chính quyền Cộng Sản, chính quyền Nga Sô, hay chính quyền con c... gì.  Đất này là đất của mình.  Và sẽ không có bất cứ thằng nào bước vào lãnh thổ của mình mà làm mưa làm gió trên lãnh thổ của mình.  Nó bước vào đây thì phải tuân theo luật lệ của mình, thằng nào không tuân theo luật lệ thì thằng đó phải chết.  Đơn giản như thế thôi.  Tụi tình báo thế giới cần phải học bài học này.  Mình sẽ dạy cho chúng nó một bài học.
Đàn anh nói cứng như thế nhưng đàn em thì không ai nói với ai một lời, mặt buồn buồn.  Không phải chúng nó sợ tình báo thế giới.  Đối với chúng nó, đạn của chính quyền nào thì cũng là một thứ đạn, hễ bị bắn thì ai cũng chết mà thôi.  Ăn đạn của FBI cũng chết mà ăn đạn của Nga Sô cũng chết.  Chúng nó không nói gì vì chẳng thằng nào muốn “đi ngủ”.  Đi ngủ nghĩa là đói, nghĩa là không có tiền xài, không có thú giải trí...
Một bầu không khí khó chịu bao trùm cả căn phòng.  Một lúc sau, một thằng nói:
-Nói với xếp, nếu có quốc gia nào thì phải là tụi Cộng Sản Nga Sô.  Tôi sẵn sàng sống chết với tụi nó.  Chết vì tổ quốc.  Tụi này chưa muốn đi ngủ.
Một vài thằng khác cũng nhao nhao lên như thế.
Henri bao bố chờ cho chúng nó sổ tâm sự một chút rồi đưa tay ra nói:
-Chuyện đi ngủ là quyết định của tao, tụi bay không được có ý kiến.  Nhưng tụi bay phải chuẩn bị, nếu tao gọi là phải có mặt liền.  Có thể có đánh lớn.  Đánh lớn với ai, cho đến giờ này thì tao không biết là ai, nhưng tao chắc không phải tụi Cộng Sản Nga Sô đâu.  Tình báo của mình không bao giờ để cho chúng nó lọt vào đây để lộng hành như thế.  Tụi này phải là một quốc gia nào đó thân thiện với Hoa Kỳ...  Ngày xưa tao đi lính tao làm phụ tá chụp hình cho một thằng phóng viên quân đội.  Mày biết mà, chùi máy hình cho nó, rửa phim cho nó, pha cà phê cho nó uống.  Nhờ đó, tao nghe nó nói chuyện chính trị nhiều nên tao cũng biết chút chút về tình hình thế giới...
Nói tới đó, Henri bao bố đưa mắt lên nhìn đồng hồ:
-Thôi, tan hàng.  Tụi bay đi về.  Thằng Eddie về khu vực điều tra rồi gọi cho tao biết gấp...
oOo                             oOo
Trên đường trở về lại Hollywood, Eddie ngồi bên cạnh thằng đàn em, mặt mày lầm lì.  Thằng đàn em nhìn thấy bộ mặt đàn anh, biết có chuyện lớn, chẳng dám mở miệng hỏi một câu.
Chiếc xe phóng đi phon phon giữa xa lộ vắng người...
Về tới nhà, Eddie bảo thằng đàn em:
-Mày ngồi ngoài xe chờ tao.  Có thể tối nay mình còn đi nữa...
Nó xuống xe, đóng cửa cái rầm, đi như chạy vào nhà.  Bước vào nhà, một em bé tóc vàng lõa thể từ trong phòng bước ra, ỏng ẹo hỏi:
-Khuya khắc  như thế mà anh lại đi đâu thế?  Lại đây em bảo...
Vừa nói em vừa ỏng ẹo bước tới, nghĩ rằng anh Eddie sẽ ngã vào lòng mình.  Nhưng em lầm biết bao...
Con nhỏ này là nhân tình của Eddie chỉ cách đây có 2 tuần.  Ở Hollywood này, cứ mỗi hai hay ba tuần thì Eddie thay đổi một con đào.  Gái đẹp khắp nơi đổ về Hollywood như ruồi bu quanh hủ mật.  Con nào xuống đây cũng mang theo một số tiền rất ít và một giấc mộng rất lớn, muốn trở thành một Marilyn Monroe thứ hai.  Nhưng sau một thời gian, xài hết tiền mà chưa bước vào trong cái hàng rào của khu Hollywood, đứa nào còn chút lý trí thì trở về nguyên quán lấy chồng và coi chuyện đã qua như một giấc mộng dữ, đứa nào ngu thì ở lại, tiếp tục dệt mộng vàng.  Hết tiền chi tiêu thì chúng nó phải bán thân hoặc đi cặp bồ với những thằng như thằng Eddie.  Lần lần, chúng nó trở thành đĩ và chết ở một xó xỉnh nào đó trong cái thành phố Los Angeles đầy dẫy tội ác này.
Con nhỏ này đẹp thật nhưng không tránh khỏi cái định luật đó.  Và Eddie cũng bắt đầu chán nó rồi...
Eddie nghe nó nói như thế thì nhăn mặt lại.  Mẹ, mới ở với nhau có hai tuần mà con nhỏ đã làm như nó là vợ mình mấy chục năm rồi.  Hơn nữa, nó phạm một cái tội nặng nhất mà Eddie đã dặn nó nhiều lần:  không bây giờ được hỏi nó đi đâu và làm gì...
Em bé vừa tiến tới thì Eddie đã thò tay chụp ngay vào mớ tóc vàng của nó, kéo ngược ra sau.  Con nhỏ đau quá, rú lên một tiếng lớn.
Eddie gằn giọng:
-Tao đã nói với mày là không bao giờ được hỏi tao đi đâu và làm gì.  Mày có nhớ không.
Em nhỏ chưng hửng, rên lên nho nhỏ:
-Ối ối, đau em quá, đau em quá, anh tha cho em...
Eddie vặn tay một vòng cho tăng sự đau đớn thêm một lần nữa rồi buông em ra.  Em bé rớt cái rầm xuống thềm nhà, lom com bò dậy.  Eddie nhìn cái thân thể hấp dẫn của em, vú và mông đầy đặn một cách lạnh lùng, chẳng có chút cảm giác gì.
Nó nghiêm sắc mặt:
-Tao muốn mày vào trong phòng thay quần áo rồi cút ra khỏi nhà tao trong vòng 3 phút đồng hồ...
Em tóc vàng đi từ một ngạc nhiên này đến một ngạc nhiên khác.  Trời đất, chỉ vì một câu nói vô tình mà anh Eddie lại đuổi mình đi sao.  Nó lao tới ôm chầm lấy chân anh Eddie, năn nỉ:
-Trời đất ơi, anh Eddie...
Eddie không có thì giờ cho mấy cái mục lẩm cẩm này.  Nó đang có một công tác quan trọng và bí mật cần phải thi hành, và không thể để cho em bé ở nhà được.  Eddie liền co giò sút cho em một đá tè ngữa ra sau:
-Mày còn 2 phút rưỡi nữa để cút ra khỏi đây...
Em bé té ngữa, chưa kịp ngồi dậy thì Eddie đã quỳ xuống, rút một cây 9mm ra chỉa vào mặt em:
-Tao nói ba phút là ba phút.  Mày không ra tao tống mày ra ngoài đường, mày có nghe không?  Đi, đi liền...
Nhìn bộ mặt của Eddie và cây súng trong tay thì em bé biết thằng này nói thật chứ chẳng đùa.  Thế là em đứng lên, vừa khóc vừa chạy vào phòng trong...
Chờ em vừa đi khuất thì Eddie nhấc cái điện thoại, vẫn còn cầm súng trong tay, nó thò ngón tay trỏ quay mấy con số.  Vừa quay miệng nó vẫn còn chửi thề như cơn giận vẫn còn đầy trong lòng.  “DM cái thứ đĩ điếm rẻ tiền.  Nó tưởng mình ngủ với nó vài lần thì mình đã thành chồng nó rồi...”
-Romo nghe.
Romo là thằng xếp sòng khu vực con đào Marilyn Monroe đang ở...
Lúc Romo nhận được cú điện thoại thì nó đang đứng trong ga-ra của mình, lau chùi mấy cây súng và cũng tính gọi cho xếp.  Hôm nay có nhiều chuyện xảy ra...
Theo luật giang hồ của dân mafia xưa nay, bất cứ những thằng du đãng nào đến ở khu vực nào cũng phải có phép của dân giang hồ địa phương.  Dĩ nhiên, người thường thì muốn đi đâu đi, muốn làm gì thì làm nhưng hễ anh thuộc trong giới giang hồ mà anh đến khu vực người ta mà không có báo cáo là không được...
Cách đây hơn tuần, nó có báo cáo cho đàn anh Eddie biết chuyện con Marilyn Monroe bị một bọn người lạ mặt, không biết chúng nó là người của ai đang bám cứng.  Nó đã báo cáo rõ ràng cho đàn anh biết là tụi này ăn mặt rất sang trọng, đi xe mướn và hành xử giống như những thằng cảnh sát.  Nghĩa là chúng nó không ăn nhậu, không hút sách, không gái giếc như những bọn giang hồ thường.  Nó báo cáo liền với đàn anh Romo và xin chỉ thị để làm việc nhưng không nghe đàn anh nói gì.  Nó cũng lờ đi cho đến hồi chiều ngày hôm nay, một thằng đàn em của Romo gọi báo cho nó biết một tin động trời.  Bọn này đã đột nhập vào tư gia của con Marilyn Monroe cách đây hơn tuần để đặt máy nghe lén.  Vì con đào Marilyn Monroe nộp tiền cho dân anh chị mafia để được bảo vệ cho nên Romo nghe như thế thì bực lắm.  Nó quát:
-ĐM nó đóng tiền hàng tháng cho mình để mình bảo vệ nó.  Bảo vệ thế nào mà để cho mấy thằng chó đẻ kia vào nhà nó đặt máy nghe lén thì thấy mẹ rồi...
Romo ngừng một chút rồi gầm lên:
-Chuyện xảy ra lúc nào mà sao không có thằng nào báo cáo cho tao hết vậy?
-Trình với đàn anh là cái thằng chịu trách nhiệm khu con Marilyn Monroe vừa biết được chuyện này, nó chưa kịp báo cáo thì bị cảnh sát bắt vì tội đánh lộn trong quán rượu.  Hình như nó gặp con đào nó ngồi nói chuyện với thằng nào đó, nó nổi cơn ghen vô gây sự rồi đánh con người ta gần chết.  Cảnh sát ập vô bắt liền.  Xui cho nó là trước đó, nó còn sẵn hai cái trát cũ chưa “trả nợ” cho nên bị nằm ấp hơn tuần lễ luật sư mới đóng tiền thế chân và lãnh ra được.  Nằm trong tù, nó quên luôn cái vụ con Marilyn Monroe.  Mãi cho đến lúc ra tù nó mới đến gặp em và báo cáo mọi chuyện...
Romo nghe tới đó thì bung lên một loạt những tiếng chửi thề nữa...  Trong lúc Romo đang chửi thề om xòm thì thằng nọ nói thêm:
-Nghe nó báo cáo xong thì tụi em gởi người đi trinh sát liền.  Tụi em vào nhà con Marilyn Monroe và tìm thấy được đủ thứ, từ máy quay phim cho tới máy nghe lén.  Không biết tụi này là ai mà chúng nó làm như có nhiều tiền lắm.  Máy móc chúng nó xài toàn thứ máy mắc tiền và mới nhất của tụi Đức.  Trời đất, đàn anh chưa thấy cái máy quay phim chỉ nhỏ bằng một cái đồng hồ báo thức.  Nó để ngay trên giường của con Marilyn Monroe mà con nhỏ này không hề hay biết.  Mấy cái máy nghe lén chỉ bằng một gói thuốc lá.  Những cái này tụi em chưa hề nhìn thấy trong đời mình.  Tụi nó tính gỡ máy và gỡ phim đem về nhưng em không cho, em bảo phải chờ xin chỉ thị của đàn anh Romo đã.
Nghe tới đó thì Romo quát lên:
-Chuyện như thế mà tại sao mày không cho tao biết liền?
-Tụi em gọi cho đàn anh quá trời mà không được.  Không biết đàn anh ở đâu mà kiếm...
Thằng đàn em vừa nói tới đó thì em bé tóc vàng đã bước ra, tay cầm va li, quần áo bây giờ bận đầy đủ và tươm tất, coi vẫn còn hấp dẫn lắm nhưng nước mắt nước mũi đầy mặt rất là tội nghiệp.  Eddie liếc nhìn em thì liền cảm thấy động lòng.  Nó thò tay bịt ống nói lại rồi nhìn nó dịu dọng nói:
-Em đi ra chỗ khách sạn đầu ngõ tên là Le Bambino, bảo với thằng quản lý anh cho em ở tạm ngoài đó chừng một tháng.  Nói với nó anh Eddie nói thế.
Em bé mừng húm:
-Anh tốt với em như thế thì em cám ơn anh lắm.
Eddie thò tay vào túi móc ra mấy trăm bạc, đưa cho em:
-Em cầm số tiền này mà xài đỡ...
Em bé ngần ngại:
-Em chưa bao giờ lấy tiền của trai cả.
Eddie nạt liền:
-Trai... C...  cầm lấy số tiền này mà xài rồi có muốn đi về quê hay muốn đi làm đĩ thì cũng cần phải có tiền mua phấn son để trang điểm chứ... 
Nghe như thế thì em bé thò tay chụp mớ bạc và đếm liền ngay trước mặt Eddie.  Tất cả khoảng gần 500 đô la.  500 đô la thời thập niên 60 là một số tiền rất lớn.  Nó cất giọng nói:
-Em lỡ nói bậy mà bị anh đuổi thì em phải đi, nhưng em muốn nói cho anh biết là em muốn xin lỗi anh.  Anh tốt với em lắm.
Eddie nghe con nhỏ nói những lời chân thành và ngọt ngào như thế thì đâm ra động lòng.  Trong một giây phút, nó muốn cho con nhỏ ở lại với nó nhưng đổi ý ngay.  Nó còn nhiều chuyện phải làm và rất có thể sắp có đánh lớn ngay tại khu Hollywood này, con nhỏ không thể ở đây được.
Eddie nhét cây súng vào lưng quần, thò tay quắc con nhỏ:
-Tới đây cho anh ôm một cái.
Con nhỏ chạy tới.  Hai người ôm nhau rất tận tình.  Thằng du đãng nói:
-Anh thương em anh mới nói, nếu em còn chút lý trí trong đầu mình thì em nên về lại quê em đi...  À, em nói quê em ở đâu nhỉ?
-Demoins, Iowa....
-Em còn trẻ,  cứ coi như thời gian em sống ở cái thành phố tội lỗi này là một thời gian huấn luyện làm người.  Em về lấy chồng đi rồi hôm nào dẫn chồng con sang đây thăm anh...
Eddie ngừng ở đó một chút rồi tiếp:
-Nếu anh ... còn sống...
Em bé lại ôm thằng Eddie:
-Cám ơn anh.  Em đã quyết định rồi, em sẽ về lại quê mình và lập gia đình, nhưng trước đó, em muốn ở lại thành phố Thiên Thần này để vui chơi một thời gian đã...  Thành phố này có nhiều cái đẹp quá.
Eddie lắc đầu, cười dễ dãi:
-Thôi em đi đi.  Nhớ nói với thằng quản lý khách sạn anh bảo thế.  Bao nhiêu tiền bạc anh trả hết.
Em nhỏ hôn nó một phát nữa rồi quay lui, sách cái va li bước đi.
Con nhỏ vừa bước ra cửa thì Eddie nói liền vào ống nói:
-Mày có cho tụi nó đi điều tra coi thử tụi này là ai không?
-Bọn này ăn ở kín đáo lắm, hình như nó không ở trong khu vực này cho nên tụi em không kiếm ra được...
-Vậy là tụi nó ở đâu rồi tới đây đặc máy nghe lén và máy quay phim rồi đi phải không?
-Không, em nghe báo cáo là tụi nó còn cho người theo dõi con Marilyn Monroe của mình nữa.
-My God...  Tao muốn mày tập họp cho tao 4 tay súng rồi chờ tao ở nhà mày.  Lựa mấy thằng to con một chút.  Tao phải bắt một thằng chó đẻ đem về đây để coi thử tụi này là ai, người xứ nào, ăn cơm hay là ăn cứt mà ngu thế...
Nói xong Eddie chẳng cần chờ thằng đàn em trả lời, liền cúp máy cái rụp.  Nó rút cây 9mm trong người ra, coi lại đạn dược rồi nhét nó vào túi áo vét.  Xong rồi, nó tiến tới cái tủ súng, lựa một cây shotgun và một hộp đạn rồi ra ngoài phóng lên xe, sủa liền với thằng tài xế đàn em một câu:
-Tới nhà con Marilyn Monroe.  Gấp.
Chiếc xe phóng ào ào và khi Eddie hút tàn điếu thuốc thì khu vực nhà con Marilyn Monroe đã hiện ra trước mặt.  Eddie búng điếu thuốc, nhìn quanh một vòng và lỗ mũi ... mafia của nó đánh hơi được một chuyện lạ.  Đúng như thằng Romo báo cáo, cách nhà con Marilyn Monroe không xa, một chiếc xe mướn đang đậu im lìm trong bóng tối của một tàng cây.
Eddie ra lệnh:
-ĐM tao đoán không sai.  Cứ việc chạy bình thường...  Mày có thấy chiếc xe GMC đậu trong bóng cây không?
-Thấy.  Xe mướn.
-Đúng như thế.  Tụi này đang chờ ai đây tao không biết nhưng tao biết chúng nó đang chờ ai đó.  Cứ đi thẳng một cách tự nhiên làm như mình không biết gì, chạy qua chiếc xe đó rồi rẻ vào nhà thằng Romo cho tao, khỏi tốp nhà con Marilyn Monroe...
Chiếc xe thằng Eddie lướt qua chiếc GMC một cách nhẹ nhàng, như một chiếc xe đi chơi khuya trở về nhà...
Eddie nhìn vào chiếc xe GMC và nhìn thấy 2 thằng khỉ đột mặc đồ vét ngồi bên trong.  Bọn này cũng nhìn lại Eddie bằng một cặp mắt cú vọ. 
Giữa bóng tối, người đã ... nhìn thấy người...
Qua khỏi khu đường đó, chiếc xe thằng Eddie quẹo phải, chạy thêm một lúc nữa rồi quẹo vào đậu trước cánh cổng sắt một căn nhà to lớn.  Từ bên trong hàng rào, một thằng hộ pháp có đeo súng lẹ làng bấm cái nút và cánh cửa sắt đồ sộ từ từ mở cửa.   Chiếc xe thằng Eddie tắt hết đèn đuốc rồi từ từ bò vào.  Xe chạy vào trong, xuyên qua một khu vườn rậm rạp nhiều hoa quả cây cối rồi dừng lại trước một căn nhà to lớn vĩ đại như một lâu đài.
Chiếc xe dừng lại.  Eddie chưa thèm xuống xe vội.  Nó nghiêng đầu nhìn căn nhà vĩ đại rồi chép miệng than:
-Mẹ kiếp, đàn em của Henri bao bố còn ăn ở sang hơn đàn anh gấp mấy lần.  Bọn trẻ bây giờ có khác.  Có bao nhiêu tiền là nướng hết bấy nhiêu, chẳng bao giờ nghĩ đến tương lai.  Hồi tao ôm súng đi hầu đàn anh Henri bao bố, suốt mấy năm trời chỉ ngủ dưới đất, không có lấy một tấm nệm mà nằm…
Eddie đẩy cửa bước xuống xe vừa khi cánh cửa chính của tòa nhà bật mở.  Romo cùng bốn thằng đàn em chung quanh bước ra.   Romo mở miệng nói mấy lời chúc tụng nhưng Eddie không có thì giờ cho những thứ lẩm cẩm này.  Mặt nó hầm hầm bước lên mấy cái tam cấp, đi thẳng vào nhà, không nói một lời.
Eddie ngồi xuống cái ghế sô pha vĩ đại trong phòng khách, Romo và bọn đàn em đứng chung quanh để chờ nghe lệnh.
Eddie mồi một điếu thuốc, nhìn quay tìm cái gạt tàn.  Romo lễ mễ để một cái gạt tàn bằng pha lê xuống cái bàn nhỏ bên cạnh xếp.  Eddie gật đầu:
-Thank you.
Nó phà một hơi khói rồi cất tiếng:
-Trước hết, cái lệnh mới nhất từ trên đưa xuống là tụi mình phải đi ngủ…
Có tiếng xôn xao từ đám người đứng chung quanh nó.  Eddie trừng mắt nhìn chúng nó một phát.  Aùnh mắt thằng trùm mafia như phát ra một luồng điện xẹt là tê cứng mọi người. 
Những tiếng xôn xao im bặt.  Eddie mặt hầm hầm cất giọng:
-Tao tới đây để ban lệnh chứ không phải tới để xin ý kiến tụi bay…
Không ai dám nói một lời.  Nó tiếp:
-Tao không thích đi ngủ chút nào, nhưng lệnh là lệnh.  Kể từ giờ phút này tất cả những vụ buôn bán xì ke ma túy, mấy cái động đĩ, mấy cái nhà tắm hơi trá hình phải ngưng hoạt động hết cho tao.  Tao biết “ở trên” cũng không muốn ban cái lệnh tốn tiền này, nhưng ở trên chắc chắn phải biết một hay hai điều nhiều hơn tụi mày.  Tóm tắt, tụi bay đi ngủ.  Cái vụ đi ngủ này nó có dính dáng tới những chuyện mà tụi mình sắp làm.
“Ở trên” là danh từ mà tụi nó dùng để nói đến xếp Henri bao bố, người có một quyền lực tối cao.
Eddie ngừng một chút như để định thần rồi vẫy vẫy điếu thuốc lá trong tay mình, buông một câu thật bất ngờ:
-Tao nhìn thấy tụi nó dưới một lùm cây.
Romo gật đầu thêm liền:
-Chiếc GMC màu xanh, bảng số của hãng cho mướn xe.
Eddie đưa mắt liếc nhìn thằng đàn em, có ý hài lòng vì câu nói:
-Chúng nó ở đâu?
-Hiện thời thì chưa biết nhưng muốn kiếm cũng không khó.  Trừ phi nó bay lên trời hoặc qua chỗ khác ở thì mình không biết chứ nếu nó còn lẩn quẩn nơi đây thì thế nào mình cũng tìm ra.  Los Angeles là đất của mình mà.
Eddie không có thì giờ cho những lời tự tin tự mãn này.  Đã đến giờ ra lệnh cho lính đi hành quân, Eddie quyết định như thế.  Nó ngồi thẳng người lên, dụi điếu thuốc:
-Bây giờ tao muốn tụi bay làm như thế này.   Trước hết, Romo, tao muốn mày…
Ngay lúc ấy, cái điện thoại trong phòng khách nhà thằng Romo reo vang.  Eddie bỏ lững câu nói, nhìn thằng chủ nhà, cặp mắt có vẻ khó chịu:
-Ai gọi mày giờ này?
Sở dĩ cặp mắt thằng Eddie mang vẻ khó chịu là bởi nó đã ra lệnh cho đàn em không bao giờ được dùng điện thoại nhà để liên lạc với ai.  Số điện thoại nhà chỉ để cho những cấp lớn trong tổ chức hoặc “ở trên” gọi xuống.
Romo lắc đầu, trả lời liền:
-Chắc phải là “ở trên”.
-Như thế thì đi nghe liền đi.
Romo bước tới nhấc ống nói lên và sau khi nghe hỏi, nó trả lời:
-Trình xếp có đây.
Nó đưa ống nói cho Eddie:
-Đàn anh Henri bao bố.
Eddie đứng lên cấm lấy điện thoại rồi đưa mắt nhìn chung quanh, hất đầu một phát.  Cả bọn đầu trâu mặt ngựa trong phòng khách lúc đó không ai bảo ai liền cùng nhau biến mất sang phòng khác.  Gìn giữ bí mật là chuyện quan trọng hàng đầu trong cái thế giới này.
Chờ cho chúng nó đi hết rồi Eddie mới nói vào ống nói:
-Eddie nghe.
-Eddie, tao mới nhận được một cú phôn từ New-York.
Eddie lắc đầu, ngữi ngay thấy tầm quan trọng của vấn đề.  Mẹ kiếp, hôm nay sao toàn chuyện lớn xảy ra mà xảy ra liên tiếp chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ.  Nó nuốt nước bọt, hồi hộp chờ đợi những gì đàn anh sắp nói.
-Những gì tao giao cho mày làm cho thằng FBI David Power hủy bỏ.  Tao sẽ có cách giải quyết với nó sau…
Eddie muốn thở ra một cái nhẹ nhỏm nhưng chưa kịp thở thì cái ống nói lại buông ra một câu xanh dờn:
-Ông trùm Villo Fronino muốn nhờ mình một chuyện.
Cái tên Villo Fronino làm cho Eddie muốn giật mình.  Trùm New-York là trùm của cả nước Mỹ.  Dù mỗi cánh mafia địa phương đều có trùm riêng và đường lối sinh hoạt riêng, không ai đụng chạm tới ai, nhưng tất cả mọi địa phương đều kiêng nể ông trùm New-York.  Người ta gọi Villo Fronino là Boss of the Bosses.  Mỗi năm một lần, ông trùm Villo Fronino triệu tập một phiên họp để duyệt lại đường lối làm ăn, trừng trị những thằng không tuân theo luật lệ của Cosa Nostra và thăng thưởng cho những người có công.  Hôm nay Don Villo Fronino gọi xuống đây thì nhất định phải có chuyện lạ.  Hèn gì xếp mình chẳng ra lệnh cho anh em đi ngủ.
Henri bao bố tiếp:
-Chẳng qua là cũng vì con đĩ thối Marilyn Monroe.  Bây giờ, tao muốn mày làm như thế này.  Trước hết, thủ tiêu cho hết tất cả những gì tụi Mossad đã chụp được và thu được từ trong nhà con nhỏ này…
Mấy tiếng Mossad là những tiếng lạ mà suốt cuộc đời giang hồ thằng Eddie chưa hề nghe.  Nó hỏi liền:
-Trình với xếp, xếp nói tụi nào?
-Mossad.
-Tụi này là mafia ở thành phố nào vậy sao tôi không biết.
-A…  Tao quên cắt nghĩa cho mày biết.  Mày sinh ra và lớn lên ở đất Mỹ, chưa hề đi lính, chẳng bao giờ chịu đọc nhật trình nên chẳng biết con mẹ gì cả…  Mossad là tụi tình báo của nước Do Thái.
-Tình báo của Do Thái.  Vậy Do Thái là nước nào vậy mà đàn em chưa hề nghe?
Ở đâu giây bên kia, đàn anh Henri bao bố có vẻ đã mất kiên nhẫn với thằng đàn em dốt nát:
-Ngu như C…  Nói chuyện với mấy thằng ngu như mày tao muốn nổi điên.  Tối ngày chỉ lo ăn nhậu chơi bời, ngoài ra chẳng biết gì.  Từ này về sau, tao muốn mỗi ngày mày phải bỏ ra chừng năm mười phút để đọc báo, theo dõi tin tức.   Vễnh tai ra mà nghe tao cắt nghĩa đây.  Do Thái là một nước nhỏ nằm ở Trung Đông…
Trung Đông là chỗ nào trên bản đồ thế giới thằng Eddie cũng mù tịt, chẳng bao giờ biết và chưa bao giờ nghe tới, nhưng nó không dám hỏi, sợ lại bị đàn anh chửi cho là ngu như C…
Henri bao bố nói một thôi, Eddie chỉ mơ hồ biết được đây là một nước như nước Pháp, nước Anh và nó nằm ở chỗ nào đó tên là Trung Đông hay là Trung con c… gì đó không biết.  Nhưng tóm tắt, cái bọn người bí mật mà nó tính bắt sống một đứa để điều tra là tụi Mossad, cơ quan tình báo của nước Do Thái này.
Cắt nghĩa xong, đàn anh Henri bao bố lập lại cái lệnh của mình:
-Nghe tao cho rõ.  Chuyện tao giao cho mày làm chỉ có tụi mình làm được thôi chứ không ai làm được.  Và phải làm cách bí mật.  Cảnh sát không được biết, FBI không được biết.  Không ai được biết cả.  Tay trái mày làm thì tay phải cũng không biết.  Tao giao cho mày hai chuyện.  Chuyện thứ nhất là đột nhập vào nhà tụi Mossad, lấy hết tất cả những phim ảnh tài liệu của con nhỏ Marilyn Monroe, đem thủ tiêu liền, đốt hết liền cho tao.
-Hiểu nhận đại ca.
-Chuyện thứ hai, hơi rắc rối một chút, tao muốn mày giết chết con nhỏ Marilyn Monroe nội trong vòng hai hoặc ba ngày là tối đa.  Tao muốn nó chết bằng tai nạn.  Chết làm thế nào để bác sĩ cho báo chí biết là nó bị tai nạn chết chứ không phải bị người ta giết…
Eddie gật gù cái đầu mình, thầm nghĩ một lần nữa rằng hôm nay quả có nhiều chuyện rất lạ.  Nó nói:
-Con đào Marilyn Monroe là một con nghiện hút nặng.  Nghiện hút như nó thì mình có thể làm ra hàng trăm thứ tai nạn để giết nó.  Vấn đề tôi hỏi là tụi tình báo Mossad, nếu tụi này đột nhập vào nhà chúng nó để lấy đồ, tôi không nghĩ chúng nó sẽ ngồi yên để nhìn tụi tôi lấy đồ đem đi.  Chắc chắn là phải có đụng độ và…
Henri bao bố ngắt lời đàn em:
-À, quên, tao quên nói cho mày biết là tao muốn tất cả những thằng nhân viên của Mossad phải bị thủ tiêu hết.  Tao có hai lý do để thủ tiêu chúng nó.  Trước hết là để bịt miệng chúng nó. Sau đó là tao cũng muốn dạy cho cơ quan đầu não Mossad ở Tel Aviv một bài học.  Tao muốn chúng nó biết đất Los Angeles là đất của tụi mình.  Không phải tụi nó muốn gởi người đến Los Angeles rồi muốn làm trời làm đất gì thì làm…
Eddie suy nghĩ thật nhanh về những gì nó sắp phải làm.  Henri bao bố lại tiếp:
-Chỉ có chừng đó thôi và nhớ kỹ một chuyện này.  Những gì mày sắp làm, tuyệt đối không ai được biết.  Nếu thằng David Power có tò mò, mày cũng phải kín miệng.  Kín vì phải giữ kín thôi nhưng theo tao nghĩ, tụi FBI chúng nó cũng biết những gì tụi mày sắp làm nhưng chúng nó sẽ làm lơ đi.  Chúng nó muốn làm nhưng không dám làm, mượn tay mình làm dùm.  Mẹ kiếp, quân cốt khỉ thì cuối cùng cũng hoàn cốt khỉ. 
Ngừng một chút, ông trùm mafia lại tiếp:
-Nhưng dù sao thì tao cũng có chút ít tin mừng cho tụi mày.  Cái vụ đi ngủ tùy thuộc rất nhiều vào những gì mày sắp làm.  Nếu mọi chuyện xảy ra xuông xẻ, tao có thể thu hồi lệnh đi ngủ để cho tụi mày làm việc trở lại.  Cố gắng lên.
Nghe nói cái lệnh đi ngủ được thu hồi thì Eddie mừng rơn, nhưng nó chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng ống nói cúp cái rụp một tiếng.  Nó gác điện thoại lên giá, đưa tay lên vuốt cằm suy nghĩ.
Một lúc sau, nó la lớn lên:
-Tụi bay ra hết đây.  Có nhiều thay đổi lớn.
Bọn đàn em đổ xô ra mau như điện xẹt, mặt mày căng thẳng.  Eddie ngồi xuống ghế trở lại, mồi một điếu thuốc, phà khói:
-Lệnh mới nhất ở trên.  Fuck tụi FBI.  Tụi mình có công tác riêng.
Mọi người im lặng.  Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng một khi xếp nói Fuck tụi FBI là có chuyện vui rồi.  Dân giang hồ không bao giờ ưa cớm, nhất là loại cớm ... hung bạo như cớm liên bang FBI.  Cực chẳng đã chúng nó phải làm việc cho FBI nhưng chẳng thằng nào thích.   Bây giờ xếp bảo fuck tui FBI là chúng nó sẵn sàng… Fuck liền.
Eddie tiếp:
-Tụi bây biết mấy thằng mặc đồ vét ngồi trong xe mướn là ai không?
Romo nhún vai, mấy thằng kia lắc đầu.  Eddie cũng lắc đầu, lên mặt … trí thức, hỏi:
-Để tao hỏi tụi bay, thế có đứa nào biết quốc gia Do Thái ở đâu không?
Một thằng mau miệng nói liền:
-Thưa, phải ở New-York.  Khu Manhattan đầy dẫy bọn Do Thái, cho nên phải gọi khu Manhattan là quốc gia Do Thái.
Một thằng khác:
-Mày nói vậy nghe không ổn, quốc gia là phải có đất riêng, có tổng thống, có quân đội.
-thì tụi Do Thái ở Manhattan cũng có tổng thống vậy.  Tổng thống chúng nó là tổng giám đốc Thị Trường Chứng Khoán Nữu Ước…
-Mày nói thế không…
Eddie đưa một tay ra phía trước, chen vào:
-Ngu thấy mẹ mà cũng bày đặt nói chữ.  Không biết thì câm họng lại để tao cắt nghĩa cho nghe.  Quốc gia Do Thái là ở bên Trung Đông.
-Trung Đông?
Romo hỏi liền:
-Trung Đông là chỗ nào đàn anh?
Eddie cứng họng.  Nó nhớ đàn anh Henri bao bố cắt nghĩa cho nó và có nhắc tới mấy cái tên nhưng toàn là những cái tên lạ hoắc, làm sao nó nhớ nổi.  Nó buông đại liền một câu, sợ rằng nếu không nói kịp thì sẽ bị lòi ra cái tẩy là mình cũng… chẳng biết mẹ gì giống như chúng nó:
-Trung Đông… ở gần Bắc Đông.
-Bắc Đông ở đâu đại ca?
-Bắc đông ở gần … Bắc cực.
-Bắc cực là chỗ nào đại ca?
Eddie gắt lên:
-Bắc cực ở gần… cái mả mẹ mày.  Mẹ kiếp, đã dốt đặc cán mai thì nghe người ta cắt nghĩa như thế thì cứ biết như thế đi, hỏi tới hỏi lui hoài, tao không có thì giờ cắt nghĩa.  Đứa nào muốn biết Bắc cực ở đâu thì tìm nhật trình về mà đọc.  Tụi bay rồi đây cũng phải mỗi ngày bỏ ra chừng 15 phút để tìm tòi học hỏi trong báo chí.  Tao cũng vậy…
Bọn đàn em chưng hửng, không hiểu chỗ nào là chỗ nào nhưng không dám hỏi thêm.  Eddie tiếp:
-Nhưng chuyện chúng nó ở đâu, nằm trong cái xó xỉnh nào không quan trọng.  Cái quan trọng là chúng nó là cơ quan tình báo của nước Do Thái ở Trung Đông.  Tụi nó cũng giống như là FBI của mình vậy.  Chúng nó chuyên môn đi bắt cướp và làm những chuyện gián điệp bí mật.  Tụi nó tên là Mossad.  Chuyện chúng nó quay phim và chụp hình và nghe lén con đào Marilyn Monroe cũng là một chuyện gián điệp mà chúng nó làm…
Mấy tiếng “chuyên môn đi bắt cướp” làm cho bọn đàn em của Eddie, vốn đã không có cảm tình với bọn cớm, càng thấy bất mãn thêm.  Tiên sư, chúng mày ở cái xó xỉnh … Do Thái nào mà dám vào Los Angeles của tụi tao má bắt cướp?  Cả bọn im lặng chờ nghe những gì đàn anh sắp nói.
Eddie tiếp:
-Mình có hai công tác phải làm.  Trước hết, tụi mình phải đột nhập vào nhà tụi Mossad, không cần biết chúng nó ở đâu, giết hết chúng nó và lấy hết tài liệu chúng nó đem về đây.  Về tới đây là thủ tiêu liền, không được để lại dù một mẫu giấy nhỏ.  Tụi bay nghe rõ không?
Romo gật đầu.
-Chuyện thứ hai,  quan trọng hơn nữa, tụi mình phải tìm cách cho con đào Marilyn Monroe đi tàu suốt…
Eddie nói tới đó thì có vài tiếng suýt xoa vang lên.  Lý do đơn giản là bọn này có vài đứa đã ngủ với con đào chiếu bóng thượng thặng này.  Con nhỏ này đối với thế giới là một con đào thượng thặng nhưng dưới con mắt của bọn mafia địa phương ở đây thì nó chỉ là một con đĩ gặp thời và lại mang tật nghiện xì ke rất nặng.  Thỉnh thoảng, có vài thằng trong chúng nó cũng lén lén ghé nhà con đào Marilyn Monroe để bắt con này đóng thuế … thịt cho chúng nó.  Đối với con Marilyn Monroe thì chuyện làm tình là chuyện nhỏ, nó chẳng bao giờ thèm tiếc chi vài phút hay dăm mười phút để làm vừa lòng bọn du đãng cắt ké này.  Ngoài chuyện thâu thuế thịt, con nhỏ này là một con gà đẻ trứng vàng cho chúng nó.  Tiền giữ an ninh của nó cao nhất trong khu và nó lại chi rất đẹp.  Mất nó ai lại chẳng tiếc, nhưng lệnh là lệnh.
Eddie có vẻ không thích nghe mấy tiếng suýt soa.  Nó đảo mắt nhìn một vòng rồi tiếp:
-Chuyện quan trọng ở đây là nó phải bị tai nạn mà chết chứ không bị giết.  Giết cách nào thì giết nhưng chuyện nó chết phải là tai nạn. 
Eddie ngừng ở đó một chút rồi tiếp:
-Đối với ai chứ với một con nhỏ nghiện nặng như con Marilyn Monroe này thì quá dễ.  Tụi bay cứ tiêm cho nó một đô thuốc quá liều là nó sẽ ngủm củ tỏi dễ dàng…
Nó ngừng một chút rồi quay sang nhìn thằng Romo:
-Mày còn có gì thắc mắc không?
-Tụi Mossad này nhất định phải có dính dáng tới tụi Do Thái địa phương ở Los Angeles này.  Nếu đụng tụi này mình có thể đụng tới tụi Do Thái ở đây.
-Không sao hết.  Thành phố Thiên thần này mà có thiếu thêm vài thằng Do Thái thì thiên hạ cũng không ai buồn.  Tao không buồn.
Romo gật đầu chắc chắn:
-Nếu đại ca cho phép như thế thì chuyện tụi Mossad này coi như xong.  Chuyện con Marilyn Monroe cũng coi như xong.
Eddie đứng lên:
-Tốt.  Mày nói như thế thì cho thi hành gấp.
Eddie bước ra khỏi phòng khách, đốt một điếu thuốc khác, leo lên xe...
  oOo               oOo
Cách đó hơn một nửa trái địa cầu, buổi chiều hôm đó, tại thủ đô Tel Aviv, thủ tướng Ben Gurion của Do Thái nhận được một cú điện thoại quan trọng của Arik.  Đây là cú điện thoại mà ông và toàn thể nội các đã chờ suốt mấy tuần lễ qua, kể từ khi gởi Arik cùng một toán điệp viên Mossad sang Hoa Kỳ.
Arik báo cáo:
-Trình với thủ tướng là sứ mạng chúng tôi đã hoàn tất mỹ mãn.
-Trung tướng có thể nói rõ hơn một chút được không?
-Dĩ nhiên.  Toán điệp viên của ta thâu được toàn thể những cuộc nói chuyện giữa Kennedy và con đào Marilyn Monroe.  Chúng ta còn quay được cả phim hai người làm tình với nhau nữa.  Cú này mà tung ra thì nó sẽ nổ lớn hơn cả trái bom nguyên tử mà chúng ta đang chế tạo.
Ben Gurion cười nhẹ.  Lão cười nhưng khuôn mặt già nua xấu xí và nhăn nheo của lão làm như không nhúc nhích vì nó có quá nhiều nếp nhăn.  Lão xuống lệnh liền:
-Gởi hết tất cả những thứ đó về đây tôi bằng chuyến máy bay sớm nhất.   Tôi đang họp hội đồng nội các và sẽ có quyết định sẽ làm gì với những thứ này.
Gác điện thoại, Ben Gurion quay sang nhìn một nhóm người đang ngồi trong phòng khách nhà mình.  Tất cả chỉ có 8 người thôi, nhưng là đó 8 nhân vật quan trọng bậc nhất của quốc gia Do Thái gồm bộ trưởng ngoại giao, quốc phòng, an ninh tình báo, và những tướng lãnh cao nhất trong quân đội.
Ben Gurion cất tiếng:
-Cú điện thoại đó là của Arik.  Nó đã hoàn thành công tác một cách mỹ mãn.  Mình đang cầm đủ hình ảnh, những lời thâu băng và ngay cả những đoạn phim ông tổng thống Kennedy và con đào Marilyn Monroe đang làm tình với nhau.  Nói một cách khác, mình đang... nắm giái thằng tổng thống trẻ tuổi ham ăn chơi này.
Vài tiếng cười khô khan nổi lên.  Một người cất tiếng:
-Thủ tướng tính như thế nào?
-Tôi muốn hỏi ý kiến của quý vị trước.
-Theo tôi, mình nên cho Kennedy một dịp may cuối cùng.  Mình gởi cho nó một tối hậu thư, cho biết mình đã nắm đầy đủ những chuyện ăn nằm với nó.
Một người khác:
-Ý kiến hay nhưng theo tôi, trước khi làm gì, mình xì ra một ít tin tức vô thưởng vô phạt cho nước Mỹ biết.  Thằng Kennedy phải bấn lên.  Đó là lúc mà mình nên cho nó một tối hậu thư.
Một người khác tiếp, gật gù cái đầu:
-Đúng như thế.  Mình nắm hết báo chí trong tay mình mà.
Chờ cho mọi người nói xong, Ben Gurion mới gật đầu:
-Quý vị có nhiều ý kiến rất hay và để tổng kết, tôi quyết định như thế này.  Trước hết, mình phải chờ “hàng” của thằng Arik gởi về đây đã.  Quý vị cần phải chuẩn bị để bỏ ra một đêm hay vài đêm để coi thử thằng Arik thâu được những gì giữa hai người.  Sau đó, tôi sẽ cho lệnh tiến hành đúng y như những gì chúng mình đã bàn thảo.  Mình sẽ xì ra cho báo chí của mình ở New-York và Hoa Thịnh Đốn một tấm hình rất kín, không ai có được nhưng vô thưởng vô phạt chẳng hạn để dằn mặt Kennedy.  Sau đó, mình cho nó một tối hậu thư.  Nếu có còn cương quyết chống đối việc chế bom của tụi mình, tất cả những gì mình có, cả thế giới sẽ được xem.  Thằng Kennedy nhất định phải từ chức trong nhục nhã.  Phó tổng thống của nó là Johnson sẽ lên thay nó.  Thằng này dân Texas, cô bồi hơn nhưng ít học thức hơn, dễ sai bảo hơn.  Mình sẽ làm việc với thằng Johnson ngay khi nó tuyên thệ nhậm chức.  Thằng này không có hứa hẹn gì với cha Eisenhower cho nên nó có thể xiêu lòng hơn thằng Kennedy trẻ tuổi cứng đầu.  Quý vị thấy tôi nghĩ như thế nào?
Mọi người đều gật đầu:
-Thủ tướng liệu việc quá đúng.  Chúng tôi đều đồng ý.
-Cám ơn quý vị.  Trong khi chờ đợi hàng của thằng Arik về đây, bây giờ chúng ta bàn qua một đề tài khác.  Việt Nam...
-Việt Nam?
-Phải, mỗi một năm, Hoa Kỳ đổ vào Việt Nam mấy tỉ đô la để chống Cộng.  Thật là uổng của.  Mấy thằng da vàng ở bên kia bờ biển Thái Bình Dương không ngờ lại được cả thế giới và Hoa Kỳ chú ý, coi chúng nó như cục cưng số một của Hoa Kỳ.
Một người cất tiếng:
-Chúng nó sợ nếu Nam Việt Nam rơi vào tay Cộng Sản thì Thái Lan rồi sau đó là cả Á châu sẽ rơi vào tay Cộng Sản luôn.
Ben Gurion lắc đầu:
-Bố láo, bố láo.
-Mình vẫn biết như thế nhưng làm sao lại có thể thuyết phục được Hoa Kỳ? 
Ben Gurion đưa tay lên vuốt trán:
-Mình đang cần rất nhiều tiền để phát triễn và phòng bị đất nước, chống lại bọn Ả Rập túi đầy tiền dầu lửa.
Một người nói:
-Như thế thì thủ tướng nghĩ mình phải giải quyết chuyện Việt Nam như thế nào?
-Trước hết, mình phải làm sao thuyết phục được người dân Hoa Kỳ là nếu Nam Việt Nam mất, Thái Lan sẽ không bị mất theo.
Bộ trưởng ngoại giao góp ý:
-Trình với thủ tướng là người Mỹ rất ngu dốt.  Vả lại, với sự bành trướng của Nga và sau chiến tranh Đại Hàn, mình rất khó mày thuyết phục được dân chúng Hoa Kỳ một chuyện như thế.  Ngay cả những nhà chiến lược khôn ngoan nhất của thế giới cũng tin vào cái thuyết Domino rẻ tiền này.
Ben Gurion gật gù cái đầu ra dấu đồng ý:
-Nếu thế thì mình phải tìm một cách khác.  Mình phải làm thế nào để cho Hoa Kỳ chán nản mà bỏ rơi miền Nam Việt Nam.
Ông thủ tướng quay sang ông ngoại trưởng:
-Lãnh tụ miền Nam Việt Nam là một con người như thế nào?
-Tôi có sang Việt Nam và ở một thời gian để quan sát và biết người lãnh tụ miền Nam, ông Diệm, là một nhà ái quốc chân chính, một lãnh tụ anh minh. 
-Như thế thì kẹt cho chúng ta quá.  Muốn cho nước Mỹ chán nản, trước hết, chúng ta phải lật để chế độ này của ông Diệm.
-Tuy nhiên, thưa thủ tướng, dù là một lãnh tụ anh minh, không phải là ông ta không có nhiều khuyết điểm.
Cặp mắt Ben Gurion sáng lên khi nghe đến mấy tiếng khuyết điểm:
-Như thế nào?
-Trước hết, ông ta là một người theo đạo Thiên Chúa La mã, và là một nhà tu xuất, ông ta rất sùng đạo.  Sẵn sàng chết vì đạo.
-Nghe được, nói tiếp đi.
-Ở trong một quốc gia mà 85% dân số theo đạo Phật, 10% theo Thiên Chúa Giáo La Mã thì chuyện một thiểu số Thiên Chúa Giáo La Mã thống trị một nước không phải là một chuyện dễ nhìn.  Đúng hơn, người Phật giáo ở miền Nam, có thể không nói ra, nhưng họ luôn luôn cảm thấy họ bị nhóm người Thiên Chúa Giáo La Mã cai trị.  Nếu chúng ta tìm cách nào thẩy vào đây một ngòi lửa, hai phe Thiên Chúa Giáo La Mã và Phật Giáo sẽ choảng nhau.  Trong hoàn cảnh này, ông Diệm có thể bị lật đổ.  Những tướng lãnh tài giỏi trong quân đội Việt Nam đều là Phật giáo.
Ben Gurion quay sang nhìn ông bộ trưởng an ninh tình báo:
-Ông có tin tức gì để bổ khuyết thêm không?
-Ông Diệm có một người anh làm tới Tổng Giám Mục ở toà thánh La Mã.  Hai người em, một người làm cố vấn ở bên cạnh anh và một người giữ một chức như một lãnh chúa ở miền Trung Việt Nam.  Theo phong tục của người Việt Nam, người anh lớn luôn luôn có quyền hạn như một người cha trong gia đình mình.  Người anh làm Giám Mục nuôi một tham vọng rất điên rồ và rất lớn.
-Như thế nào?
-Ông ta muốn biến toàn thể miền Nam Việt Nam thành một quốc gia... Thiên Chúa Giáo La Mã.  Lấy đạo Thiên Chúa Giáo La Mã làm quốc giáo.
Ben Gurion lắc đầu:
-Và ý kiến của ông em?
-Dĩ nhiên, một lãnh tụ như ông Diệm thì ông phải chống lại ý kiến này nhưng chỉ chống một cách nhỏ nhẹ và khéo léo.  Bây giờ, nếu chúng ta làm cách nào để xúi ông anh Giám Mục tiến hành ý đồ của mình thì nhân dân miền Nam Việt Nam sẽ bất mãn, quân đội sẽ bất mãn.
-Ông luận việc rất hay.  Thế còn cái ông gì làm lãnh chúa ở miền Bắc thì như thế nào?
-Miền Trung chứ không phải miền Bắc thưa thủ tướng.  Miền Bắc toàn là Cộng Sản.
-Miền nào cũng được.  Ông ta ra sao?
-Ông ta là một người ít học và kiến thức yếu kém, nhưng vì là em út nên rất được các ông anh tin dùng.  Ông ta thích nghe nịnh bợ và nhiều khi cũng có nhiều hành động không được đẹp lòng dân.  Nếu chúng ta muốn khai thác để tiêu diệt chế độ này thì phải khai thác ông anh cả và ông em út.
-Thế còn ông gì làm việc chung với ông anh ra sao?
-Tên ông ta là Nhu.  Một bộ óc tuyệt vời, một con người đa mưu túc trí.  Chính ông Nhu là người đã dựng nên chế độ ông Diệm.  Ông anh tin tưởng người em mình tuyệt đối trong mọi trường hợp.  Nhưng ông ta cũng có một cái sơ hở.
-Cái gì?
-Ông ta có một bà vợ hung dữ như sư tử cái và ăn nói rất văng mạng.  Ông Nhu lại là người nể vợ và sợ vợ cho nên bà ta càng được thế để làm tới.
-Còn các tướng lãnh trong quân đội thì như thế nào?
Cha ngoại trưởng cười nhẹ, lắc đầu:
-Tất cả những tướng lãnh đều xuất thân từ trường dạy của người Pháp.  Ngoại trừ một số ít đếm không quá 10 ngón tay là xuất thân từ những trường võ bị chuyên môn, đa số là từ hàng hạ sĩ quan của Pháp đưa lên.  Người Pháp muốn làm suy yếu quân lực Việt Nam cho nên trước khi về nước, họ đã thăng cấp hằng loạt cho những hạ sĩ quan không có khả năng lên cấp tá hay cấp tướng.  Những người này không hề có một ý niệm về quốc gia hay dân tộc, họ chỉ biết có rượu vang, đàn bà đẹp và ... nước Pháp.  Điển hình trong những người này là tướng Dương Văn Minh, Trần Vă Đôn, Mai Hữu Xuân, Đỗ Mậu...
Ben Gurion nhìn ông ta, cười:
-Sao ông biết tên mấy ông này rõ thế.
-Tôi gặp họ hàng ngày ở câu lạc bộ Cert Sportif.  Họ hoạch định kế hoạch hành quân tại đây, bên cạnh những chai cổ nhắc và những ly bia sủi bọt.
Ben Gurion lắc đầu nhăn mặt lại ra dấu kinh tởm:
-Như thế thì chẳng khác nào họ đùa giỡn trên xương máu của binh sĩ họ.
-Đúng thế thưa thủ tướng.
-Nếu bọn này lên cầm quyền thì chỉ 6 tháng, miền Nam Việt Nam sẽ rơi vào tay Cộng Sản.
-Tôi sợ không tới ba tháng.  Tôi chưa nói đến những vụ tham nhủng, ăn cắp của lính của chính phủ.
-Ông Diệm có biết chuyện này không?  Nếu biết tại sao ông Diệm không cho họ về vườn?
-Ông ta phải biết chứ.  Nhưng ông ta là một người khéo léo và kiên nhẫn.  Trước hết, nếu ông cho tụi này về vườn hết thì lấy ai chỉ huy quân lính.  Hơn nữa, chúng nó có quân có lính trong tay, nếu ép chúng nó quá, chúng nó có thể làm một cuộc đảo chánh để lật đổ ông ta.  Ông đang đào tạo một thế hệ sĩ quan trẻ lên để thay thế đám này.  Khi bọn sĩ quan trẻ này đủ lông đủ cánh, ông sẽ cho thay thế hết.
-Như thế thì mình phải tiến hành việc tiêu diệt chế độ này trước khi bọn sĩ quan trẻ lên thay thế bọn sĩ quan già do Pháp đào tạo.  Còn gì để bổ túc thêm nữa không?
Không ai nói gì.  Ben Gurion đưa mắt nhìn đồng hồ rồi nói:
-Tốt, chúng ta đã họp hành liên miên suốt gần 10 tiếng đồng hồ qua rồi, bây giờ tôi đề nghị chúng ta nghỉ ngơi chút ít để ăn cơm.  Tóm tắt lại, để cho người Mỹ bỏ rơi miền Nam Việt Nam, chúng ta cần phải tiêu diệt chế độ ông Diệm trước.  Để tiêu diệt chế độ, chúng ta phải lợi dụng những nhân vật mà mình vừa đề cập đến.  Đặc biệt, lợi dụng sự cách biệt giữa Thiên Chúa Giáo La Mã và Phật Giáo.  Nếu chính quyền ông Diệm rớt, theo như sự ước lượng của bộ an ninh tình báo, 3 tháng sau, Cộng Sản sẽ chiếm được miền Nam Việt Nam.  Nếu miền Nam mất, chúng ta nhổ được một cái gai trong mắt.  Kể từ giây phút đó, tất cả mọi tiền viện trợ sẽ về tay Do Thái...
Ben Gurion ngừng một chút rồi tiếp:
-Công tác của thằng Arik ở Hoa Kỳ coi như hoàn tất.  Quốc gia Do Thái sẽ nhớ ơn nó.  Tôi cho nó nghỉ ngơi vài ngày ở Hoa Kỳ rồi sẽ gởi nó và toán nhân viên của nó đi Việt Nam...
Mọi người đều tán đồng.  Họ ôm nhau hôn rồi chia tay, từng người một, rời căn biệt thự bé nhỏ của thủ tướng Ben Gurion.
Mọi người đi rồi, Ben Gurion quay sang hỏi người lính đứng gần đó:
-Trưa nay chúng ta ăn gì?
-Thưa, bánh mì và trứng, theo lệnh của thủ tướng.
-Như thế thì dọn ra.  Gọi hết mọi người lên đây ăn chung với tôi một lần cho đỡ tốn thì giờ....
oOo                             oOo
Sau khi Eddie rời căn biệt thự thì Romo và mấy thằng đàn em bắt tay vào việc liền.  Romo biết chuyện nó sắp làm rất là quan trọng cho nên nó không muốn chờ đợi lâu.  Nó gọi mấy thằng đàn em tới, thì thầm nho nhỏ một lúc.  Tất cả gật đầu.  Sau đó, chúng nó phóng ra ngoài, leo lên hai chiếc xe và chạy thẳng tới nhà con Marilyn Monroe.  Mau như một làn chớp, một chiếc xe đậu phía trước chiếc xe của bọn Mossad, một chiếc đậu phía sau.
Trước khi hai thằng điệp viên Mossad ở trong xe kịp trở tay thì chúng nó đã ào xuống và chỉa hai họng súng shotgun đen thùi lùi vào xe bọn này.  Hai thằng điệp viên Do Thái trở tay không kịp, đành phải ngồi im.
Romo ra lệnh cho chúng nó xuống xe rồi đi một đường kiểm soát.  Nó lấy được trong nách mỗi thằng một cây 9 mm có gắn ống hãm thanh còn mới tinh, có lẽ chưa bắn phát nào.
Romo còng tay chúng nó lại, cho ngồi phía sau xe mình.  Thế là hai thằng điệp viên thượng thặng của quốc gia Do Thái bị bọn mafia Los Angeles bắt cóc dễ dàng dàng như người ta bắt vịt.
Romo chở hai thằng này về sào huyệt và bắt đầu màn tra tấn tàn bạo.  Chúng nó muốn biết hai điều.  Điều thứ nhất là chúng nó đã khai thác gì được con đào Marilyn Monroe.  Điều thứ hai là những tài liệu, phim ảnh chúng nó thâu được chúng nó để ở đâu.
Nhưng bọn điệp viên Mossad lì quá, đánh đến mức nào thì đánh, tra tấn từ tối cho đến sáng, nhổ hết mấy ngón tay, bẻ giò bẻ cẳng chúng nó cũng không chịu nói gì cả.  Đã thế, một thằng tự tử chết trước khi chúng nó khai thác gì thêm.  Thằng thứ hai cũng thừa một lúc sơ ý, nhảy qua cửa sổ rớt từ tầng lầu 5 xuống đất chết ngắt.
Romo ngạc nhiên đến cùng độ và thất vọng vô cùng.  Nó tưởng bắt được tụi Mossad này dễ dàng thì khai thác chúng nó cũng dễ dàng nhưng không ngờ, chúng nó đúng là dân điệp viên thật sự, nhất định không hé răng lấy một lời.  Nếu không tìm ra chỗ chúng nó ở thì sẽ không lấy được những phim ảnh mà chúng nó thâu được trong nhà con Marilyn Monroe.  Nếu không lấy được những thứ này thì mọi chuyện sẽ hỏng bét.
Romo cho lôi xác chúng nó ra, lục hết người cũng chẳng tìm thấy giấy tờ gì ngoài hai cái thẻ thông hành do chính phủ Pháp cấp.  Lục tới lục lui một lúc, chúng nó tìm thấy được một tấm danh thiếp của một người tên là Perry Lomark, ghi là người đầu từ địa ốc ở thành phố Los Angeles.  Một cú điện thoại check với đàn anh Eddie, đàn anh cho biết thằng này làm chủ mấy chục cái chung cư cho mướn ở phía Nam Hollywood.
Gác điện thoại lên giá, Romo ra lệnh:
-Tụi mình đi xuống phía nam Hollywood, nhà một thằng Do Thái tên là Perry Lomark...
Trong khi đó và cách chỗ hai thằng điệp viên bị giết không xa, Joshue Afreik, biệt hiệu Joshue cáo sa mạc, trưởng toán đặc nhiệm số 6 của cơ quan tình báo Mossad, không hề biết những gì đã xảy ra cho hai nhân viên của mình...
Trước khi gia nhập Mossad, nó là một tên đặc công khét tiếng của nhóm lập quốc Do Thái.  Chỗ nào cần gài bom, chỗ nào cần giết người, chỗ nào cần bắt cóc, Joshue luôn luôn có mặt.  Và Joshue làm rất đẹp, rất gọn gàng, không bao giờ để lại dấu vết.  Bọn Ả Rập sợ Joshue đến độ đặt tên cho nó là con cáo sa mạc.  Người ta đồn Joshue đã chính tay giết hơn 200 người Ả Rập.
Với một thành tích như thế, khi quốc gia Do Thái được thành lập năm 1948, Joshue được mời gia nhập cơ quan tình báo Mossad và được gắn lon Thiếu tá.  Sau nhiều năm phục vụ, nó được đeo lon Trung Tá.
Toán đặc nhiệm mà Joshue chỉ huy cho chính tay nó chọn lựa từng đứa một.  Thằng nào cũng là cựu quân nhân, đai đen Thái Cực Đạo và biết nhảy dù, biết lặn, biết bơi lội, biết gài bom và hàng chục thứ khác nữa.  Ở trường huấn luyện Mossad ở sa mạc Naguid, học viên được chảy dù xuống một vùng sa mạc sâu 100 dặm với ba ngày lương khô, không địa bàn, không vũ khí, và phải tìm cách trở về trong vòng 7 ngày.  Số người về được lại Do Thái vẫn còn là một bí mật quốc phòng nhưng tiếng đồn thì cứ 10 người đi, chỉ có 7 người trở về được lành lặn.  Như thế thì đủ biết sự huấn luyện của Mossad nó sắt máu như thế nào.
Cấp bậc mình là Trung tá nhưng Joshue không bao giờ mang lon và mặc quân phục.  Ở trong nước, hắn luôn luôn mặc quần Jean và khi ra khỏi nước thì hắn luôn luôn diện đồ vét.  Buổi sáng hôm đó, như thường lệ, Joshue dậy sớm, thay đồ len và bắt đầu một ngày mới của mình bằng một cuốc chạy 15 dặm.  Chạy bộ và đánh võ Thái Cực Đạo là một món giải trí mà Joshue say mê.
Trước khi bước ra khỏi phòng, Joshue nhìn vào cái thùng bằng nhôm nằm chình ình giữa phòng mình.  Cái thùng này là kết quả của mấy tháng trời làm việc cực nhọc của toán đặc nhiệm 6 Mossad.  Cái thùng này Joshue đã xem qua và do chính tay nó lựa chọn.  Trước hết, nó gồm 4 giờ đồng hồ phim ảnh của tổng thống Kennedy và con đào Marilyn Monroe.  Tiếp theo đó là mấy trăm giờ thâu băng giữa Kennedy và Marilyn Monroe.  Cuối cùng, khoảng từ 4 đến 5 ngàn tấm hình của hai người.  Cái thì hôn hít có quần áo, cái thì hôm hít không quần áo, và những cảnh làm tình giữa hai người.
Tối hôm qua, trung tướng Arik đã gọi điện thoại cho nó, ra lệnh rằng ngày mai đúng 11 giờ sẽ có một nhóm người tới lấy những tài liệu này đem đi và công tác của nó ở Los Angeles coi như chấm dứt.  Cả toán có quyền đi nghỉ hè một tuần lễ sau đó về trình diện tại Ba Lê pháp quốc để nhận công tác mới.
Joshue nhìn cái thùng bằng nhôm và cảm thấy hãnh diện.  Hãnh diện vì mình đã làm tròn bổn phận.  Hãnh diện vì mình là một... trung tá Mossad...
Joshue đóng cửa phòng rồi ra khỏi chung cư, đóng cửa chung cư và bắt đầu cuộc chạy bộ 15 dặm thường ngày.  Trời California luôn luôn trong sáng và lại luôn mát mẻ, không nóng bức như ở quê nhà mình.  Joshue suy nghĩ, không biết mình sẽ lấy một tuần lễ nghỉ hè sắp tới ở đâu?  Có thể mình sẽ xin ở lại California để đi leo núi.  Mới xuống đây có mấy ngày, nó đã bắt đầu thấy thích cái chỗ này...
Joshue bước ra đường, trời vắng lặng, nó bắt đầu cuộc chạy bộ như thường lệ...
Chạy ngang một khúc đường, Joshue nhìn thấy một chiếc xe có hai người bên trong...
Một chiếc xe có hai người ngồi bên trong là một chuyện bình thường, nhưng dưới một cặp mắt chuyên nghiệp của Joshue, nó đánh hơi ra một cái mùi lạ ngay.
Trước hết, gần chỗ chiếc xe đậu, không có hàng quán, không có cơ sở thương mại gì cả.  Chúng nó phải chờ một người hay một ai đó.
Vấn đề là, tại sao nó lại chờ ở chỗ này?
Có thể là chúng nó vô tình.  Và cũng rất có thể, chúng nó đang rình rập ai đây...
Đang chạy thẳng, Joshue liền quyết định quẹo trái, chạy tới gần chiếc xe.  Cặp mắt tình báo của Joshue nhìn thấy hai thằng mặt mày bặm trợn cũng đang lõ mắt nhìn nó...
Làm như mình không biết gì, Joshue chạy thẳng và lướt qua chiếc xe, nhìn vào bên trong.  Bên trong xe chẳng có đồ đạc gì.  Nó tiếp tục chạy thẳng, quẹo sang phía bên trái rồi khi vừa khuất bóng, nó nhảy thật mau vào lề đường.  Joshue mò tới mép bức tường, đứng quan sát chiếc xe lạ.
Ở trong xe, hai thằng kia cũng ngồi yên không nhúc nhích, làm như đang chờ đợi ai đó...
Đứng từ chỗ này, Joshue có chút thì giờ để suy nghĩ xem thử mình phải làm gì.  Không hiểu tại sao, cái căn nhà nơi chiếc xe đậu phía trước có cái gì quen thuộc, rất quen thuộc mà nó nghĩ không ra.  Vì sinh ra và lớn lên ở đất Do Thái, chưa bao giờ sang Mỹ nên đối với Joshue, căn nhà nào của Mỹ cũng tựa tựa giống nhau.
Nó nhắm mắt lại, vận hết đầu óc của một thằng điệp viên Mossad và suy nghĩ...
Lúc Joshue mở mắt ra, tự nhiên đâm ra giật mình và nghĩ liền ra một chuyện động trời.  Cái căn nhà mà chúng nó đậu chiếc xe phía trước chính là căn nhà của lão Perry, chủ nhân của căn phòng mà chúng nó mướn.
Vì người Do Thái ở khắp mọi nơi trên thế giới cho nên nhân viên và cảm tình viên của Mossad cũng rãi rác khắp nơi.   Khi gởi toán điệp báo đặc biệt số 6 xuống Los Angeles, tướng Arik đã liên lạc với Perry, vốn là một cảm tình viên lâu đời của Mossad để lo chỗ ở cho họ.  Vốn sinh sống bằng nghề địa ốc, Perry cho ngay một căn chung cư bốn phòng, kín đáo, sạch sẽ, cho toán này ở.
Ngày đầu tiên xuống đây, Joshue đã vào căn nhà này để nhận chìa khóa chung cư của mình và tiện thể dùng bữa cơm tối xã giao.  Người Do Thái ở nước ngoài thường tiếp đãi đồng hương như thế để tìm hiểu thêm tình hình của quốc gia Do Thái.
Bữa cơm tối là một thất vọng lớn cho gia đình Perry vì Joshue không có tật nói nhiều.  Đối với cha trung tá Mossad này, tất cả mọi người lạ, kể cả người Do Thái sinh sống ở ngoài nước Do Thái đều có thể là một điệp viên nguy hiểm cho nền an ninh của Do Thái.  Nó ăn uống qua loa, không uống một chút rượu nào cả và càng ít nói hơn nữa.  Nó cũng không nói cho ông chủ nhà biết nó sẽ ở bao lâu và bao nhiêu người ở với nó...
Buổi sáng hôm đó, Joshue nấp sau cái hàng rào và suy nghĩ lung lắm.  Câu hỏi quan trọng nhất của ông trung tá tình báo Mossad bây giờ là bọn này là ai, và chúng nó đậu xe ở đây để làm gì?
Sau một lúc suy nghĩ và cân nhắc tình hình, Joshue quyết định rằng nó phải đến để điều tra xem thử việc gì xảy ra.
Nó rờ xuống bụng mình và chợt nhớ ra là nó đi tập thể thao nên không có đem theo một thứ vũ khí nào cả.  Nhưng không sao, với 20 năm luyện tập Thái Cực Đạo hằng ngày, tay có thể chém bể 25 viên gạch, nó nhắm tướng hai thằng cô hồn ngồi trong xe và ước lượng khả năng chúng nó.  Bọn Mỹ này thì chỉ được cái to lớn mập mạp nhưng lại chậm chạp và chẳng biết chút võ nghệ gì.  Ngay cả trường hợp nếu chúng nó có súng, và Joshue dám chắc 90 phần trăm là chúng nó có súng, nó cũng cảm thấy dư sức triệt hạ chúng nó một cách dễ dàng rồi dùng súng chúng nó để quay ngược lại giết chết chúng nó.  Trong quá khứ, trong một trận đột kích ở Palestine, súng bị kẹt đạn, Joshue đã dùng tay không bẻ cổ một thằng Ả Rập rồi dùng cây AK của nó rượt đuổi và giết hết bọn còn lại.
Bọn Ả rập còn lì lợm hơn gấp trăm lần mà mình còn giết chúng nó như ngóe, xá gì cái bọn găng tơ rẻ tiền của nước Mỹ này.
Chuyện bọn du đãng cắt ké này không đáng lo.  Cái đáng lo là mình đang ở xứ Mỹ mang thông hành Pháp, nếu có chuyện gì xảy ra và bị cảnh sát Mỹ bắt, không biết tụi Pháp có chịu lo cho mình không.  Suy nghĩ một chút và Joshue lại quyết định nó nhất quyết sẽ không để cho cảnh sát Mỹ bắt nó.  Cùng lắm là một phát súng vào đầu để khỏi làm phiền lụy đến ai cả...
Joshue bình thản bước ra khỏi chỗ núp và bước tới chỗ chiếc xe đang đậu.  Joshue để ý và thấy hai thằng ngồi trong xe đưa tay lên sửa tấm kiếng chiếu hậu, nhìn về phía nó và nói gì đó với nhau.
Như thế là chúng nó để ý đến mình rồi, một dấu hiệu không tốt.  Nhưng đã đến nước này rồi, Joshue không thể lui bước.  Nó tiếp tục đi tới.
Hai thằng ngồi trong xe vẫn ngồi im một cách tỉnh bơ...
Joshue tới gần xe, cúi người xuống gõ gõ vào cánh cửa kính xe hơi đang mở một nửa.  Thằng tài xế quay sang, nhìn Joshue hỏi:
-Yes?
-Xin lỗi ông, tôi muốn hỏi ông ngồi đây để chờ ai?
Thay vì trả lời, thằng tài xế liền thò ra một họng súng đen thùi lùi.  Ở phía bên kia, cánh cửa hông cũng đồng thời bật mở liền và thằng ngồi bên đó liền phóng xuống, trong tay nó một cây shotgun.
Đã chuẩn bị sẵn với một trường hợp như thế này cho nên khi vừa nhìn thấy họng súng thì Joshue thò tay đập xuống họng súng một phát như trời giáng.  Thằng tài xế la oái lên một tiếng, cây súng rớt xuống đất.
Joshue cúi người lượm cây súng nhưng vừa nhặt nó lên thì nó đã nghe một tiếng nổ như trời giáng phía sau lưng...
Lần này thì tới phiên Joshue la oái lên một tiếng và ngã xấp người xuống đất.  Khi rớt xuống đất, Joshue ngạc nhiên vô cùng vì dù nó nắm cây súng thật chắc trong tay, vì một lý do gì đó không hiểu, cây súng rớt ra khỏi tay nó.  Chuyện này chưa hề xảy ra trong đời thằng cán bộ tình báo gộc của Mossad.
Nó vừa bị một một phát shotgun cày nát một bên bả vai.  Người bắn nó chính là cái thằng vừa mở cửa bước xuống phía bên kia. 
Nổ xong phát súng bắn ngã thằng Joshue, nó liền chạy như bay tới đá văng cây súng sang một bên và chỉa họng cây shotgun vào giữa mặt thằng này, tính bóp cò thêm phát nữa thì thằng tài xế la to lên:
-Khoan đừng bắn nó.  Nó nhất định phải là một thằng Mossad mà mình kiếm.
Thằng nọ vẫn chỉa cây súng vào đầu Joshue, hỏi mà không nhìn lên:
-Sao mày biết?
-Mày không nghe tiếng Anh lơ lớ của nó không?  Thằng này là người ngoại quốc.  Nó lại có võ nghệ nữa.  Mày thấy nó đánh rớt cây súng của tao xuống dễ dàng như trở bàn tay...
Nó đẩy họng súng mạnh xuống một phát, dí vào má thằng Joshue và hỏi:
-Mày phải Mossad không mày?  Nói mau không tao nổ một phát bể cái sọ mày liền...
Thằng tài xế bây giờ đã xuống xe.  Nó quỳ xuống xem xét vết thương thằng Joshue rồi phê bình:
-Vai thằng này chắc cần phải giải phẩu thì may ra cánh tay nó mới xài được.  Vấn đề là không biết nó có còn sống để gặp bác sĩ hay không? 
Ngay lúc đó, cánh cửa nhà bật mở và thằng Romo ló mặt ra:
-Chuyện gì vậy?
-Thằng chó đẻ này tới kiếm chuyện.  Tôi nghĩ nó là một thằng Mossad mà mình đang kiếm.
Romo nhìn quanh một vòng và ra lệnh liền:
-Đem nó vào nhà gấp.  Cảnh sát tới bây giờ.
Hai thằng tóm cổ thằng Joshue kéo lên rồi dìu nó vào nhà...
Joshue nhìn hai thằng du đãng dìu mình vào nhà, lần đầu tiên trong đời, nó cảm thấy mình bất lực.  Và nó hiểu tại sao cây súng mình vừa lượm lên đã rớt xuống khỏi tay mình một cách dễ dàng mà mình không thể nào kiểm soát được.  Mình đã bị bắn nát một bên bả vai phía bên phải tức là phía bàn tay thuận nhất của mình.  Lúc mới bị bắn thì không thấy đau đớn gì nhưng bây giờ thì đau không thể chịu được. 
Tính ra thì du đãng Hoa Kỳ không có tệ như mình nghĩ.   Chúng nó quá lẹ tay lanh mắt và bắn súng như thần.  Lần đầu tiên trong đời, Joshue thấy hối hận vì sự khinh địch của mình...
Và nó còn đủ tỉnh táo để biết mình đang bị kéo vào nhà của Perry, một cảm tình viên của Mossad.  Chuyện gì xảy ra đây?
Ở trong phòng khách là một người đàn ông lớn tuổi bị đòn mặt mày sưng húp lên và thâm tím lại.  Bên cạnh đó là một người đàn bà cũng bị đánh đập sưng húp mặt mày.  Cả hai đang ngồi co ro trong phòng khách.
Joshue nhận ra ngay người đàn ông chính là Perry và người đàn bà là vợ của ông ta.  Kinh nghiệm mấy chục năm làm tình báo cho nó biết là trong giai đoạn này, cái thế hay nhất của nó là giả vờ bị ngất xỉu và chờ cho đến một lúc nào đó, bọn này không dự phòng, nó sẽ thừa cơ xuất kỳ bất ý quất lại một đòn phản công.  Nó chỉ cần chụp được một trong những cây súng của tụi này thì tình hình sẽ thay đổi liền.
Joshue làm như chẳng biết lão Perry là ai, cứ lảo đảo để cho hai thằng du đãng dìu mình cho đến khi chúng nó buông tay.  Joshue rớt cái rầm một phát xuống ngay giữa thảm phòng khách nhà Perry.  Nó rớt xuống thảm nhưng mặt nó nằm nghiêng sang một bên.
Vì một lý do nào đó không ai hiểu được, Romo nhìn thấy thằng Do Thái rớt như thế thì nó nhăn mặt lại...
Nó thò tay nắm tóc Joshue, lôi cả người thằng Joshue tới trước mặt lão Perry và hỏi:
-Có phải thằng này là thằng Mossad mướn nhà mày không?
Lão Perry đưa cặp mắt yếu đuối nhìn Joshue một lúc rồi òa khóc lên và gật đầu.  Lão nói với Joshue:
-Joshue, lão xin lỗi.  Lão già rồi, chúng nó đánh lão đau quá.  Lão xin lỗi...
Joshue vẫn đóng trọn vai trò giả vờ của mình, làm như chẳng biết gì cả.  Romo cười:
-Mẹ, bọn Do Thái chúng mày gớm thật.  Chúng mày tưởng chúng mày từ Do Thái sang đây là muốn làm gì thì làm hay sao?
Chưa ai kịp noi gì thì lẹ như một làn chớp, Romo đã bất ngờ co giò giộng một đá như trời giáng vào cái bả vai bị bắn nát như tương của thằng trung tá Mossad.  Joshue hự lên một tiếng và gục người lại, rú lên một tiếng.
Bây giờ thì nó bắt đầu phục và sợ bọn du đãng Hoa Kỳ.   Chúng nó dữ thật chứ không phải chơi.
Nhưng thằng Romo đánh chưa đã.  Nó gầm lên:
-Tụi mày là tình báo của Mossad hay mót... con c... gì, tưởng sang đất Los Angeles này la có thể .... Mossad tụi tao hả.  Này, coi thử tụi Mossad chúng mày cứng đầu tới mức nào...
Nó dứt câu nó cầm tóc thằng trung tá Mossad giộng xuống nền nhà một cái rầm.  Hai hàm răng của Joshue đánh vào nhau nghe đến “Rặc” một tiếng nghe đến lạnh người....
Bây giờ thì Joshue dù muốn giả vờ cũng không giả vờ được.  Nó thở dài ra một cái, nhổ ra mấy cái răng bị gẫy rồi gục xuống một đống...
Romo quay sang lão Perry:
-Tụi nó tới đây có mấy đứa tất cả?
Lão Perry lắc đầu:
-Nói thật với ông là tôi không biết.  Ông biết cách làm ăn của tụi Mossad mà.  Chỉ có một thằng Joshue xuất hiện và nói chuyện với tôi thôi.
Romo cười nhẹ, không nói gì.  Nhưng bất thần, nó quay lui, giộng một giộng như trời giáng vào giữa mặt con vợ lão Perry.  Mụ già rú lên một tiếng, cả người bay giật ngược lên trên, nước mắt nước mũi văng tùm lum.
Lão Perry gầm lên đau đớn:
-Mày không được làm thế, nếu muốn đánh thì đánh lão đây, mụ vợ không có tội tình gì?
Romo không nói gì, quay nhìn một thằng đàn em:
-À, bây giờ thì mày lại lên tiếng bênh vợ mày à?  Để tao coi thử mày tin nó tới mức nào...
Romo quay lui, hét lên:
-Tụi Do Thái dơ bẫn này ưa nặng chứ không ưa ngọt.  Tụi bay lột hết quần áo mụ già này ra cho tao.
Liền lập tức, hai thằng mafia lôi mụ già xuống và chỉ xẹt xẹt mấy cái là chúng nó đã lột trần truồng mụ Perry ra...
Mụ Perry tuy đã già, tuổi gần 60 nhưng là một mụ già có da có thịt cho nên thân thể coi vẫn còn hấp dẫn và đặc biệt, mụ có cặp vú rất lớn.  Lớn hơn một người đàn bà bình thường.
Mặt mày mụ đầy máu me và móm xọm vì vừa bị mất mấy cái răng, nhưng một thân thể trần truồng của một mụ đàn bà luôn luôn là một hình ảnh đẹp.
Lão Perry nhắm mắt lại, không dám nhìn.  Romo hỏi:
-Ông có bao giờ nhìn một người đàn bà làm tình với hai người đàn ông một lần chưa.  Một đứa ở trên, một đứa ở dưới....
Lão Perry òa khóc:
-Xin, xin ông tha cho vợ tôi.
-Nói, chúng nó có mấy thằng?
Dù lão Perryr không biết chúng nó có bao nhiêu thằng, nhưng trước hoàn cảnh này, lão đành nói đại:
-3 thằng.
Tưởng rằng nói như thế thì bọn này sẽ để mình yên, nào ngờ Romo lại thò tay tát cho lão một phát nghe đến đét một tiếng:
-Tao vừa giết hai thằng, bắt sống thêm một thằng này nữa là ba, tại sao chúng nó chỉ có 3 thằng?  Mày muốn nhìn con vợ mày làm tình với hai thằng đàn ông một lần phải không?
Perry lắc đầu, òa lên khóc:
-Trình với ông là tôi không biết.  Ông ép quá tôi chỉ nói đại.  Tôi thú thật là tôi không biết.
Romo nhìn lão Perry và không biết vì một lý do nào đó, nó tin là lão nói thật.  Lão già chẳng biết gì.
Romo quay lui:
-Mặc đồ cho mụ già vô, đem mụ lên đây.
Khi hai vợ chồng đã ngồi với nhau, Romo để hai tay lên vai hai người, tay trái người chồng, tay phải người vợ:
-Chúng tôi phải rời khỏi đây và trước khi đi, xin ông bà nói cho tôi một lý do rất có lý để tôi không giết hai ông bà.
Hai vợ chồng Perry cùng há hốc miệng ra một lần, không nói được tiếng nào.  Romo cúi đầu, cất giọng rất sầu thảm như một người muốn tâm sự chuyện buồn của đời mình:
-Để tôi nói thêm cho ông bà hiểu, trong cái nghề của chúng tôi, nhiều khi mình không muốn giết người nhưng hoặc bắt buộc mình phải giết.  Ông bà nói cho tôi một lý do rất có lý để tôi không giết ông bà?
Ông chồng la lên liền:
-Tôi thề chúng tôi sẽ không bao giờ báo cáo với cảnh sát, sẽ không có ai biết những gì xảy ra tại đây.
Romo cười, thò tay ra sau móc cây súng có ống hãm thanh mà nó vừa tịch thu được của bọn Mossad:
-Lý do đó chưa đủ có lý.  Miệng lưỡi con người, làm sao ai biết được.  Bây giờ ông có thể nói như thế, nhưng khi chúng tôi đi rồi, cảnh sát đến đầy cả nhà, chúng nó làm khó dễ, đòi cái này, đòi cái kia, làm sao tôi có thể tin ông bà được?
-Tôi thề.  Tôi thề...
Lão Perry vừa nói tới đó thì đã nghe phụp một tiếng, họng súng nó nháng lửa lên.  Romo đã để một phát đạn chính xác vào giữa trán lão Perry.  Cây súng có ống hãm thanh cho nên mụ Perry không nghe được.  Đến chừng khi nhìn thấy một giòng máu phọt ra từ trán của chồng mình, mụ mới nấc lên một tiếng, mồm há to, không biết phải la hay phải khóc.
Thật bất ngờ, Romo quay họng súng sang mụ Perry và bóp cò thật mau, đẩy một một phát vào giữa trán mụ cũng giống y như thằng chồng.  Mụ ngã người ra sau rồi gục xuống trước, rớt xuống nền nhà.
Một thằng đàn em của Romo liền phê bình:
-Cùng bị bắn giống y như nhau nhưng đàn ông lại chết khác đàn ông...
Không nói không rằng, Romo xoay người, chỉa họng súng vào đầu thằng trung tá Mossad và bóp cò liền hai lần liên tiếp.  Máu và óc thằng trung tá tình báo Do Thái văng đầy xuống thảm...
Xong xuôi, nó móc chụp một miếng khăn giấy trên bàn lau hết dấu tay trong cây súng rồi nhét cây súng vào bàn tay thằng Joshue.
Romo đứng lên:
-Tuyệt đối không được đụng chạm gì đến những của cải trong nhà này.  Tụi mình đi.
Đã có sẵn địa chỉ của tụi Mossad do lão Perry cung cấp, 5 phút sau, hai chiếc xe của tụi mafia Los Angeles đã đậu trước chung cư bọn Mossad.  Trước hết, chúng nó ra phía sau thò tay cắt đứt cái cầu chì điện của căn chung cư tụi này ở.  Sau đó, một thằng khác tới cắt đứt đường giây điện thoại của cái chung cư.  Xong xuôi, chúng nó ra ngoài xe ngồi chờ khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Đúng nửa tiếng đồng hồ sau, sáu đứa chúng nó chia ra làm ba ngã.  Hai thằng ở cổng chính, hai thằng ở cửa hông và hai thằng ở cửa sau.  Một thằng đàn em của Romo xuất hiện trong bộ đồ thợ điện gõ cửa.  Romo đứng phía sau, thằng này, cây súng hãm thanh chỉa thẳng tới trước dưới lớp áo.
Thằng điệp viên Mossad nhìn qua lỗ khóa, thấy thằng mặc đồ thợ điện thì mở khóa liền.  Nước Mỹ có khác, mình bị cúp điện và dù gọi không được, chúng nó cũng đến sửa điện liền.
Cánh cửa bật mở, thăèng thở điện liền nhảy sang một bên.  Từ phía sau, Romo bóp cò liền hai phát cây súng hãm thanh dấu dưới áo.  Bóp cò xong, nó phải thò tay ra dập tắc ngọn lửa vừa bùng lên trong áo nó vì lửa của cây súng đã đốt cháy áo.
Thằng Mossad mở cửa ăn hai phát đạn bất ngờ, bật người ra sau, gục xuống đất.  Romo tiến tới, chỉa họng súng vào trán nó nổ thêm một phát nữa cho chắc ăn rồi phóng vào trong nhà.
Cả nhà vắng lặng...
Romo làm dấu cho thằng thợ điện.  Thằng này chạy ra phía ngoài và chỉ mười giây đồng hồ. Cả bọn sáu thằng đều có mặt trong nhà.  Romo chia chúng nó ra làm 3 nhóm, mỗi nhóm hai người, và đồng loạt xông vào 3 cái phòng ngủ đang đóng cửa.
Chỉ vài giây đồng hồ sau, chúng nó tóm cổ được ba thằng Mossad đang ngủ say như chết vì đã thức mấy đêm liên tiếp để theo dõi em Marilyn Monroe.
Trước hết, lấy kinh nghiệm từ hai thằng Mossad buổi sáng, Romo còng tay chúng nó lại nhưng không hề đánh đập hay tra tấn chúng nó.  Đánh đập chúng nó cũng vô ích lại tốn thì giờ.  Romo không có nhiều thì giờ.
Nó cho ba thằng này nằm úp mặt xuống thảm ở trong phòng khách và cho đàn em đi lục soát khắp nơi trong khu chung cư.
Chăúng cần phải lục soát lâu, chúng nó tìm ra ngay những gì chúng nó muốn tìm.  Tất cả đều nằm trong một cái thùng gởi hàng bằng nhôm to lớn nằm chình ình giữa phòng khách, có khóa và đóng dấu, đóng mộc cẩn thận với một hàng chữ như sau:  “Tối mật.  Trình thủ tướng mà thôi.”
Romo ra lệnh mở thùng đó ra và chúng nó tìm thấy 6 cuốn phim màu, ba chục cuộn băng nhựa thu âm và khoảng ba đến năm ngàn tấm hình giữa tổng thống Kennedy và Marilyn Monroe làm tình hay hôn hít nhau.
Phải mất gần một tiếng đồng hồ Romo mới xác nhận được những gì nó có trong tay là những gì mà xếp nó muốn.
Rất cẩn thận, Romo cho đàn em lục xoát thêm một lần nữa, thậm chí nạy tung những vách ván dưới nhà và leo tuốt nên trên trần nhà ra để tìm xem thử bọn Mossad này có giấu thì không.  Không có gì cả.
Romo chỉa súng vào đầu từng thằng Mossad một và bóp cò một phát, đưa chúng nó sang bên kia thế giới.  Vì nó dùng súng hãm thanh cho nên thằng này chết mà thằng kia không thể nào biết được.
Không thể nào biết được cho đến phiên mình.
Giết hết tụi nó xong, giống như lần trước,  Romo chùi dấu tay của mình trong cây súng rồi nhét vào tay một thằng Mossad đang nằm chết dưới đất.
Đứng thẳng người lên, Romo tự hỏi, tại sao chúng nó bị giết dễ dàng như vậy mà chính phủ Do Thái mướn chúng nó vào làm việc để làm gì.  Đúng là bọn Do Thái điên...
Nửa tiếng đồng hồ sau, cả bọn đã về tập họp tại căn biệt thự của thằng Romo.  Theo đúng lệnh của đàn anh đã ra, Romo đem thùng nhôm ra giữa vườn, tưới săng vào rồi và cho vao đó một mồi lửa.  Chờ cho mồi lửa cháy hết, Romo nhấc ống nói, gọi cho đàn anh Eddie:
-Trình với xếp. Công tác số một coi như xong.
Giọng Eddie vẫn lạnh lùng:
-Mày lấy được hết những gì bọn Mossad có?
-Thưa đúng như thế.
-Mày tiêu hủy hết chưa?
-Thưa xong hết rồi.
-Good boys.  Bắt đầu công tác thứ hai
-Coi như xong, xếp.  Con đĩ đó em chơi nát rồi mà...
                        oOo
Marilyn Monroe nghe tiếng chuông bấm cửa và đưa mắt nhìn đồng hồ.  Trời mới có ... 11 giờ sáng mà ai lại bấm chuông nhà mình như vậy.   Bạn bè của Marilyn Monroe đều biết nó không thức giấc trước 3 giờ chiều.  Nhưng sau một thoáng suy nghĩ, con nhỏ tự hỏi:  “Ai dám đến gọi mình ở cái giờ này phải là một người đặc biệt.'
Marilyn Monroe gọi con bồi.  Con bồi mở cửa phòng bước vào.  Nó hỏi:
-Ai bấm chuông thế?
-Thưa, anh Romo.
Nghe nói đến tiếng Romo là khuôn mặt Marilyn Monroe tươi lên liền:
-Trời đất, không biết tại sao anh Romo hôm nay lại đến thăm mình... 
Nó quay sang em bồi:
-Mở cửa mời anh Romo vào đây.
Romo vốn là một thằng du đãng đẹp trai lắm đào.  Đã đẹp trai lại chịu trách nhiệm coi sóc khu Hollywood cho nên không có một con tài tử nào thoát khỏi bàn tay nó được.  Từ những con minh tinh cỡ lớn như Elizabeth Taylor cho đến đứa con nít tên Jane Fonda, Romo đều dắt lên giường hết.
Đã gần năm rồi Romo chưa có ghé thăm con Marilyn Monroe cho nên bây giờ nhìn thấy anh thì nó mừng lắm.  Mừng vì hai lý do.  Lý do thứ nhất là anh Romo làm tình rất điệu, rất hay.  Thứ hai là anh Romo luôn luôn đem theo nhiều cocaine cho nó hút.
Romo bước vào phòng ngủ em Marilyn Monroe, em có tật đi ngủ không bao giờ mặc quần áo và lại không đắp mền cho nên cả thân thể trần truồng nằm lồ lộ trước mặt anh Romo.
Romo lẹ làng cởi quần áo và phóng ngay lên giường.  Đây là lần cuối cùng mình làm tình với nó và mình là người cuối cùng trên thế giới này được hưởng hạnh phúc này.  Kể từ ngày mai, trên thế giới này sẽ không còn có ai còn có thể làm tình được với con Marilyn Monroe này nữa.
Mười lăm phút đồng hồ sau, hai người nằm lăn trên giường thở dốc.  Một lúc, Romo nói:
-Anh có đem một mớ quà tới cho em.
Marilyn Monroe xoay người hôn lên má Romo một phát:
-Ô, anh Romo, anh thật là tuyệt vời...  Anh mang gì cho em.
-Em đoán thử coi?
-Hưm, để coi.  Kim cương phải không?
-Trật lất.  Cái gì mà em thích nhất, không có mỗi ngày là không chịu được.
-Ô, em biết rồi.  Cocaine phải không?
-Đúng năm.  Em đem bột đến cho em.  Thứ này tuyệt hảo, chế tạo tại Nam Mỹ, chưa bao giờ được nhập cảng vào đây.
Romo đứng tuột ra khỏi giường, tròng cái quần lót vào và thò tay vào túi quần nó móc ra một gói giấy nhỏ.  Nó hỏi:
-Sáng giờ em đã làm một cữ nào chưa?
-Trời đất, mới sáng sớm mà làm gì nổi anh.
-Tốt, bây giờ tụi mình bắt đầu được không.  Thứ này em chưa bao giờ hút.
-Lẹ đi anh.
Marilyn Monroe lấy ra một tấm kính hình vuông đưa cho Romo.  Thằng du đãng đổ một mớ Cocaine xuống tấm kính.  Marilyn Monroe lại đưa cho nó một lưỡi dao cạo.  Romo dùng lưỡi dao cạo chia phần Cocaine trên tấm kính thành 7 đường nhỏ, nằm song song với nhau, mỗi đường dài cỡ 2 inch.
Nhìn thấy chất bột trắng thì em Marilyn Monroe nhỏm dậy liền với một cái ống hút nhỏ trên tay.  Romo đưa tấm kính gần mặt em.  Em Marilyn Monroe thọc một đầu ống hút vào mũi, đầu kia xuống một đường Cocaine trên mặt kính...
Chỉ nghe sụt sụt mấy tiếng là em đã hút hết một đường Cocaine.  Em đưa tấm kính lại cho anh Romo và nói:
-Trời ơi, thuốc này tinh quá, em chưa bao giờ được hưởng một thứ nào như thế.
Romo đẩy tấm kính về phía em trở lại:
-Em làm thêm một đường nữa đi.
-Làm thì làm chứ sợ gì.  Anh tốt với em quá...
Cứ thế và cứ thế, hai người hút hết mớ thuốc.  Xong xuôi, Romo lại tuột quần ra và hai người lại làm tình một lần nữa.  Lần này, vì có sự trợ lực của Cocaine, mãi gần một tiếng đồng hồ sau Romo mới làm tình xong.
Marilyn Monroe gọi con bồi đem vào hai chai Coca, rồi lại hít thêm Cocaine nữa.
Đến một lúc nào đó, em Marilyn Monroe không còn hút nổi nữa nhưng Romo cứ khuyến khích em.  Dù không muốn nhưng em ngồi dậy và hút tiếp...
Đến một lúc nào đó, em ngã người trên giường, bất tỉnh nhân sự.  Romo đứng lên khóa cửa phòng lại rồi lật ngữa em ra, đổ hết số thuốc còn lại vào mũi em Marilyn Monroe...
Marilyn Monroe chỉ giật mình lên mấy cái rồi nằm im luôn.  Nó kề tai vào sát ngực em.  Trái con đào chiếu bóng nổi tiếng nhất thế giới không còn đập nữa.
Romo ngồi dậy, mặc quần áo vào rồi rồi  bước ra ngoài.  Nó gọi con bồi tới và nói:
-Em có 2 tiếng đồng hồ để dọn đi khỏi đây.  Nếu em trở lại đây, nếu em nói gì cho ai biết, em sẽ là một cái xác chết.  Em hiểu không?
Con bồi gật đầu.  Romo móc trong túi ra một xấp bạc:
-Đây là 5 ngàn đô la.  Em có hai tiếng đồng hồ để biến mất khỏi thành phố Los Angeles này.
Con nhỏ nhận xấp tiền, gật đầu cám ơn anh Romo, rồi xoay người bước đi liền.
Chờ cho con nhỏ đi không, Romo bước ra khỏi nhà con Marilyn Monroe, đóng cửa lại phía sau lưng...
Một tiếng đồng hồ sau, cách đó mấy ngàn dặm, ở thành phố New-York, bố già Joseph Kennedy nhận được một cú điện thoại của ông trùm Villo Fronino thông báo là những gì ông nhờ vả, bọn nhỏ đã làm xong.  Joseph Kennedy mừng quýnh lên:
-Thật à.
-Đúng thế.  Tất cả mọi tang chứng đều đã được tiêu hủy, và con Marilyn Monroe coi như là chuyện của dĩ vãng.
-Thế thi tốt quá, Joseph này làm gì để đền ơn cho ông được.
-Cứ coi như là tụi mình thiếu nhau một chút ơn nghĩa đi.
-Coi như xong...
Hai ngày sau đó, thứ hai, mùng 6 tháng 8 năm 1962, cả thế giới bàng hoàng sửng sốt khi nhận được tin cô đào Marilyn Monroe đã từ trần trước đó hai ngày, tức thứ Bảy, mùng 4 tháng 8 năm 1962.  Một tuần sau, sở cảnh sát Los Angeles thông báo cô đào Marilyn Monroe chết vì tự tử...
Dĩ nhiên, kiện hàng quan trọng mà thủ tướng Ben Gurion chờ đợi không bao giờ tới.  Trung tướng Arik cũng không nghe được tin tức gì của nhóm đặc nhiệm số 6 do Trung Tá Joshue chỉ huy.  Nó đích thân phải bay xuống Los Angeles để điều tra.  Giữa đường, Arik đọc một tờ báo và lúc ấy mới biết tin là con đào Marilyn Monroe đã tự tử chết.
Sau một tuần lề điều tra, Arik đánh điện sang  Tel Aviv, chấp nhận sự thất bại của mình.  Thủ tướng Ben Gurion đánh điện trở lại, ra lệnh cho nó bay sang Việt Nam gấp...
Xin đọc tiếp phần bốn để biết Arik sẽ làm gì ở Việt Nam...
Trường Sơn Lê Xuân Nhị

No comments:

Post a Comment