Friday, December 16, 2011

Đại Bàng Gảy Cánh Tháng Tư





Mũ Đỏ Nguyễn Văn Lập

(Để kính dâng anh hồn đồng đội tôi đã nằm xuống để bảo vệ Thủ đô Saigon)

Ta đứng bên nầy, trông núi sông
Một trời thương nhớ ở phương đông
Đường hoa theo dấu chân luân lạc
Một gánh giang san khóc hộ chồng
Một ngày tan nát bao thân phận
Nửa kiếp lưu vong tối mặt mày
Cũng thử đưa cay bằng chiến trận
Ói toàn uất hận lúc xuôi tay
Bạn bè còn lại bao nhiêu đứa
Đứa còn, đứa mất chẳng ai hay
Chí lớn cùng đường, tài bỏ xó
Anh hùng bạt mạng, vợ con lo
Nhớ quê chửi nát mồ ma đỏ
Một nắm xương khô đẫm máu đào
Nhìn nhau bổng thấy quê hương củ
Nghìn trùng rực rở núi sông xưa
Vết đau ngày tháng còn mưng mủ
Giọt lệ bên đường mặc gió mưa
Ví thử xuân xanh còn rực lửa
Cũng đành dâng hiến trọn non sông
Và em, sẻ một đời tựa cửa
Nhìn qua lục địa để ngóng trông.
Vuốt mặt
Nhạc : Anh Việt Thu
1.
Tổ Quốc vấn khăn tang, mây che phủ đầu
Trên thành phố thân yêu,
Xóm làng thị trấn thân yêu
Hàng vạn nhà ra tro ra khói bốc cao trời
Hàng vạn người dân
Không cơm không áo rét căm căm
Hàng vạn người dân
Tay ôm tay bế bỏ quê nhà
Xa đất mẹ, xa xóm xa thôn
Xa nấm mộ, xa lũy tre xanh
Xa lũy tre xanh

ĐK:
Ô hay, ô hay chiến tích giải phóng hoà bình
Của cộng nô bán nước. Mặt trận giải phóng miền Nam
Người hãy nhìn chân tay rướm máu của dân lành
Người hãy nhìn trên con đê phơi xác chết phân thây
Người hãy nhìn trên con sông trôi xác chết vật vờ.
Trên gốc rạ, trên lúa trên nương
Trên búi cỏ, trên sắn trên khoai
Trên sắn trên khoai

2.
Tổ Quốc vấn khăn tang, mây che phủ đầu
Trên thành phố thân yêu, xóm làng thị trấn thân yêu
Người hãy nhìn lên cao cao vút lửa căm hờn
Người hãy nhìn quê hương ta tang tóc dấu gươm đao
Người hãy nhìn quê hương ta đổ nát vết bom đạn
Xin cúi mặt giây phút tiễn đưa
Xin cúi mặt giây phút tiễn đưa
Giây phút tiễn đưa

ĐK:
Hiên ngang, hiên ngang,
Tay rắn rỏi bước rộn ràng
"Hỡi hồn thiêng sông núi!
Đập tan cả lũ cuồng ngông!"

Lời nguyện này ta ghi lên súng thép: “căm hờn”
Lời nguyện này ta ghi lên xác chết của anh em
Lời nguyện này ta ghi lên bia đá của mẹ già
Xin cúi mặt một phút cho anh
Xin cúi mặt một phút cho em.

Việt Dzũng hát
 
ANH HÙNG VÔ DANH

(Một nén hương tưởng niệm vị anh hùng vô danh trong lịch sử. Xin cảm ơn một người bạn đã kể lại câu chuyện thương tâm nhưng hào hùng này của người đàn bà Việt nam, vợ một vị Trung sĩ của quân lực VNCH. Bà đã sát cánh với chồng để chiến đấu chống lại cuộc tấn công xâm lược khốc liệt của CSVN tại một căn cứ ở Phước Tuy. Và chính bà cũng là người phủ lá cờ vàng lên thi thể của chồng sau khi vị anh hùng tuẫn tiết vì lệnh đầu hàng ngày 30/4/1975. Trong giai đoạn lịch sử này, có thể đây chỉ là một trường hợp trong nhiều trường hợp tương tự mà chúng ta không biết vì không có người kể lại. Mong rằng bài thơ nhỏ bé này là một bông hồng, là những lời tôn vinh của tác giả gởi đến người phụ nữ Việt Nam can đảm khả kính hiện ở vùng đất nào đó trên quả địa cầu.)

Hai tay nâng mảnh khăn tang
Trăm năm thôi vĩnh biệt Chàng từ đây!
Vì đâu đến nước non này
Lệnh kia sao lại trói tay anh hùng ?
Trước hờn bức tử non sông
Thiên thu đâu lẽ thẹn cùng cỏ cây !?
Mịt mù bốn phía trời mây
Tiếng gầm đại bác, tiếng cày xe tăng
Phút giây oan nghiệt bất bằng
Giận cơn hồng thủy cuốn phăng sơn hà
Âm thầm, Chàng bỏ lại ta...
Giữa trăm ngàn nỗi xót xa nghẹn ngào!
Kỳ đài, cờ rũ trên cao
Ngỡ ngàng nghe lệnh chiến hào bỏ không
Đau thương, nhìn lại xác chồng
Chàng đi theo nước, em không trách Chàng!
Xé manh áo, quấn khăn tang
Lên đầu con trẻ, hai hàng lệ rơi
Xa nhau! ... Vĩnh biệt nhau rồi ...
Mà không nói được một lời từ ly !
Mắt thần chẳng khép làn mi
Một dòng máu đỏ, tứ chi lạnh dần
Ôm chồng, thân ngã vào thân
Tứ bề pháo giặc xa gần ầm vang
Hai tay nâng lá cờ vàng
Phủ lên cho ấm lòng Chàng, lòng ta!
Tên Chàng dù chẳng sử hoa
Nhưng hồn Chàng đã nhập hòa núi sông
VÔ DANH VẠN THUỞ ANH HÙNG!!!

Ngô Minh Hằng
Ra đi không có ngày về
Tập trung bao trại não nề, oan khiên
Nam Hà, Yên-Bái, Thái Nguyên,
Sơn La, Suối Máu… lò chuyên nhốt tù
Phong Quang, Nghệ-Tỉnh mịt-mù,
Xác người bó chiếu; hận thù vùi nông

Chiến-tranh không tử trận vong,
Hòa-bình sao lại long-đong đọa-đày?
-“Ngụy quân học-tập vài ngày
Khoan hồng, ơn Đảng rất đầy tình thâm.
Xưa: quân sinh Bắc, tử Nam
Nay ngươi tử Bắc bởi là ngụy Nam !”

Bên trong những bức tường giam
Bao Anh-Hùng Tận sống làm… bóng ma
Nặng lòng nợ Nước, tình Nhà
Thác không mồ mả cũng là… chí trai!

Tiếc đời sức rộng vai dài
Đôi giòng thơ nhỏ như vài bông hoa
Tạm xem như Người Đi Xa
Những Hồn Tử Sĩ, quốc-gia nợ đền
Người nằm xuống, trẻ tiến lên
Vẫn vầng chính-khí y nguyên thưở nào!


Ý NGA

Người Nằm Xuống ...

Chiếc nón sắt nằm bên bờ lau sậy
Cơn mưa quạ Trời lạnh buốt. Một mình.
Con dế mèn ngẩn ngơ buồn thức dậy
Hát thâu đêm về một cuộc tử sinh
Chiếc ba lô hôm xưa gùi sương núi
Phong thư còn nguyên nếp buổi tàn y
Bên kia đồi mẹ bồng con trông với
Ôi lạc loài lời em hát từ khi ...
Ðường hành quân, ngàn dọc đường gió bụi
Anh có nghe tiếng súng xé màn đêm
Tiếng xung phong của bao nhiêu đồng đội
Là hùng ca, là khúc nhạc êm đềm
Và như thế anh một mình nằm xuống
Không mộ phần cho người giữ quê hương
Cuộc đời ơi, thôi tạ từ cơn nắng
Thôi tạ từ em và buổi tơ vương
Chiếc nón sắt còn bên bờ lau sậy
Một khoảng trời soi bóng, một dòng sông ...
Hai mươi năm, đời quê hương có vậy
Kiếp lưu đày, buồn ánh mắt vời trông ...

Tường Vi
Người ở lại Charlie - Nhật Trường & Thanh Lan http://www.youtube.com/w...MaU&feature=related

1. Anh ! Anh ! Hỡi anh ở lại Charlie
Anh ! Anh ! Hỡi anh giã từ vũ khí
Vâng, chính anh là ngôi sao mới
Một lần này chợt sáng trưng
Là cánh dù đan bằng tiếc thương vô cùng

Này anh ! Anh ! Hỡi anh ở lại Charlie
Anh ! Vâng, chính anh là loài chim quí
Ôi, cánh chim trùng khơi vạn lý
Một lần dậy cánh bay
Người để cho người nước mắt trên tay

ĐK:
Ngày anh đi, anh đi
Anh đi từ tổ ấm
Anh ơi, địa danh nào thiếu dấu chân anh ?
Đợi anh về
Chỉ còn trên vầng trán đứa bé thơ,
tấm khăn sô bơ vơ
Người góa phụ cầu được sống trong mơ

Toumorong, Dakto, Krek, Snoul
Ôi Dambe, Đức Cơ, Krek, Snoul
Trưa Khe Sanh gió mùa, đêm Hạ Lào thức sâu
Anh ! Cũng anh vừa ở lại một mình,
vừa ở lại một mình
Charlie, tên vẫn chưa quen người dân thị thành.

2. Anh ! Anh ! Nhớ anh trời làm cơn bão
Anh ! Anh ! Tiếc anh chiều rừng thay áo
Ôi! Vết đau nào đưa anh đến
Ngàn đời của nhớ thương
Hỡi bức chân dung trên công viên buồn

Xin một lần thôi, một lần thôi
Vẫy tay tạ từ Charlie (2)
Xin một lần nữa, một lần nữa
Vẫy tay chào buồn anh đi (2)

ĐK:

Ngàn đời của nhớ thương
Gởi bức chân dung trên công viên buồn
Lục bát tháng tư




Ta người Việt,mất quê hương
Tháng tư vềLật lại chương sử buồn
Chim bỏ tổ. Nước xa nguồn
Thuyền không bến giữa trùng dương bềnh bồng

Tháng tư về. Em nhớ không ?
Ba sáu năm vẫn theo dòng đời trôi
Quê hương bỏ lại bên trời
Đêm đêm tiếng quốc rã rời trong sương

Tháng tư. Đốt nén trầm hương
Gửi người lính chiến can trường hy sinh
Bao dũng tướng chết theo thành
Nghìn sau tên tuổi sử xanh rạng ngời.

Tháng tư đau cuộc đổi đời
Phồn hoa rũ áo lại thời hồng hoang
Nhìn xem lang sói xuống ngàn
Phố phường tan nát,xóm làng xác xơ .

Tháng tư trong mắt em thơ
Khô dòng máu lệ khóc chờ đợi cha
Thẩn thờ ánh mắt mẹ già
Trông con tận chiến trường xa mịt mờ .

Tháng tư máu chảy vào thơ
Vết thương năm cũ bây giờ còn đau
Ta xin tạ tội .Cúi đầu
Việt Nam ơi!Nguyện mai sau đáp đền
Tháng tư hồ dễ nào quên …

Dư Mỹ

nhớ tháng tư !giày nón vứt, súng đạn quăng xuống ruộng,
đang đánh nhau, tự nhiên bắt đầu hàng…
làm ngụy dân lầm lủi bước lang thang
dáng thất thểu như hồn ma dương thế!

sao bổng chốc lại hóa ra dâu bể?
sao thản nhiên lịch sử lại sang trang?
mấy chục năm chống giặc rất hiên ngang
rồi một sớm tan hàng... ôm qúa khứ!

rồi bổng chốc, lê chân cùm bỏ xứ
vào vòm trời tù tội đến xót xa!
tình quê hương luôn vời vợi bao la
đời đã đổi, nên hóa ra thù hận?

người con gái gói tình yêu hụt hẫng
trao về đâu giữa hổn loạn bây chừ?
tà áo trắng e ấp những cánh thư;
đèn lụn bấc nhớ thương người lính chiến!

thân Từ Hải ôm hận lòng - chết điếng!
lơ láo hàng…thân phận chẳng ra chi.
thằng nhanh chân bỏ sĩ tốt chạy đi...
đứa chậm trễ ôm nỗi đau gỡ lịch!

người vợ trẻ nhớ chồng đêm u tịch.
người mẹ gìa nước mắt cũng cạn khô.
ngày hòa bình vẫn còn những nấm mồ.
vùi rãi rác... âm thầm trong đêm tối!

người chiến sĩ đứng cúi đầu sám hối
trước “Hồn -Thiêng…!” Không thèm đổ thừa ai.
nếu bảo rằng: Cầm súng là tay sai!
hơi đâu chấp, thời gian rồi... khắc biết...

thời gian tỏ... lại càng thêm nuối tiếc!
thuở tự do-dân chủ-giờ còn đâu?
cả Miền nam sung túc lại đẹp giàu!
tình nhân ái thấm sâu từ nguồn gốc.

nhớ tháng tư cuộc đổi đời thảm khốc:
tìm tự do, vượt biển rộng hiểm nguy;
tìm tự do, băng rừng núi ra đi…
bỏ thân xác trên non cao, đáy biển!

ba mươi mấy năm, không ai lên tiếng.
dù vài lời để an ủi đơn sơ!
dòng sông trôi còn ngăn cách đôi bờ.
cứ mãi mãi “việt kiều” nên xa lạ!

khúc ruột ngàn… chỉ là lời xả lả…
bọn vượt biên -lũ đĩ điếm ma cô,
chây lười lao động nên mới đổ xô
theo đế quốc hòng kiếm tìm...bơ sữa !

thời đổi mới, vội đùng đùng mở cửa.
hết vô sản, đến phú qúy, ngựa xe...
tỷ đô la, bọn đĩ điếm gửi về
cứ như thế ngồi rung đùi, hí hởn!

nhớ tháng tư, đau thương còn lởn vởn
người Việt Nam phiêu bạc bốn phương trời
đêm tha hương buồn tiếc nhớ khôn nguôi,
của hương hỏa theo thời gian -sứt mẽ !

trangyha

Tôi xin được hỏi đồng bào của tôi


Những người lính Bắc Việt chết- đều được trở về nhà
Những người lính Mỹ chết- đều được trở về Tổ quốc
Những người lính Việt Nam Cộng Hòa chết- vẫn còn nằm nơi rừng thiêng- nước độc

Còn nằm bên núi đá lạnh căm căm
Đâu là nhân bản- đâu là nhân văn
Đâu là người Việt Nam cao thượng
Đâu là người Việt Nam anh hùng

Sao nỡ để tồn tại những điều oan trái ?
Tôi xin được hỏi đồng bào thân yêu của tôi ở hải ngoại
Tôi xin được hỏi đồng bào thân yêu của tôi ở quê nhà
Ba mươi hai năm cuộc chiến trôi qua

Vì đâu hận thù vẫn còn ở lại?


Linh Phương

Tưởng Nhớ Các Anh, Người Lính Việt Nam Cộng Hòa

NGÀY QUẬT KHỞI, Hợp ca
http://youtu.be/8k3v4Xf4Ea0


Mịt mùng rừng đêm vang những bước chân anh hùng.
Chập chùng lữa thiêng soi cao tay người ôm súng.
Đây con trai mẹ trở về, trong tim mang nặng lời thề.
Xin vì non nước, hiến thân giết quân hung tàn

Này là đoàn con tám hướng bốn phương tung hoành
Này là đoàn con bôn ba trong rừng trong núi.
Sau bao năm dài đợi chờ. Nay con quay về dựng cờ.
Sơn Hà hoa gấm, Bắc Nam reo vang tự do

Đoàn con diệt quân vô thần
Nhuộm cờ thiêng xin tế vong linh
Bao nhiêu trang anh hùng tuẫn tiết
Bao quân binh u uất vong thân
Xin về ... vui cùng nước no thanh bình

Này là tù giam! chôn xác những trang anh hùng.
Này là xiềng gông! chôn chân bao người yêu nước.
Đây bao nông trường, hận thù! Đây bao hoang mộ, ngậm sầu!
Vui ngày giải phóng, phá tung lao lung gông xiềng.
Này mẹ Việt nam xin hãy rũ cơn ưu phiền
Kìa ngọn cờ Thiêng tung bay trên toàn non nước
Xin dâng cho mẹ nụ cười . Xin dâng Sơn hà cuộc đời
Xin vì Tổ quốc, quyết tâm giữ yên Việt Nam



Cám ơn Anh, Hợp ca
http://youtu.be/-zHrdyQcipI
Một bông hồng
Thơ: Lý Thụy Ý

Bán cho tôi một bông hồng đi cô bé
Đóa nào tươi còn búp nụ mịn màng
Tôi ngước lên: "Xin ông chờ tôi lựa
Một bông hồng vừa ý nghĩa vừa sang"

Khách mỉm cười "cô thật tài quảng cáo
Thế... hoa hồng mang ý nghĩa sao cô"
Tôi bối rối "hình như người ta bảo
Nó tượng trưng tình nồng thắm vô bờ"

"Cám ơn cô! giá bao nhiêu đấy nhỉ"
Tôi lắc đầu: "thôi xin biếu ông không,
Một đoá không bao nhiêu ông ạ
Rất mong ông làm người đẹp vừa lòng"

Khách bỗng nhìn tôi mắt như xoáy lốc
"Cô bé lầm! Tôi không tặng người yêu
Thằng bạn thân tuần qua vừa ngã gục
Một bông hồng cho nó bớt quạnh hiu

Nhưng cô phải nhận tiền tôi chứ!
Hoa cho không, rồi mẹ mắng làm sao"
Tôi cúi mặt "xin gửi người xấu số
Chuyện của ông làm tôi bỗng nghẹn ngào"

Khách quay đi áo hoa rừng đã bạc
Dáng cao gầy khuất hẳn bóng chiều nghiêng
Tôi bất chợt đưa tay làm dấu thánh
"Mẹ giữ gìn cho người ấy bình yên"





Đơn vị cũ chiến trường xưa Thấy Plum tím nhớ hoa Sim tím
Màu tím nầy gợi nhớ quê hương
Ngày xưa lúc anh đi chinh chiến
Kể chuyện rằng đồi núi hoa Sim

Hoa Sim tím cài lên nón lính
Trái Sim rừng lót dạ chiến binh
Đồi Sim cũng là nơi anh ngủ
Lúc đêm về thoang thoảng hoa Sim

Sáng ra đánh giặc cũng đồi Sim
Đồi Sim tím chân anh in dấu
Ngắt một cành dành để tặng em
Hoa Sim tím là quà của lính

Ngắt một cành là cả đồi Sim
Tặng em cả rừng đồi Sim tím
Để nhớ anh những bước quân hành
Và hoa đó cũng ấm lòng chinh phụ

Thời gian thắm thoát tựa thoi đưa
Thoáng đó hai mươi năm có lẻ
Hôm nay lưu lạc ở xứ người
Tình cờ thấy được vườn Plum tím
Gợi đến lòng ta những thuở nào
Ước mơ đất nước sớm yên lành
Ta trở lại viếng đồi hoa Sim.


Tuyết Nga – Cali
Ghi ơn các anh hùng mũ xanh

NGƯỜI THƯƠNG BINH (ANH BẰNG)
Đặng Thế Luân hát

Tâm sự người lính Dù

lòng đã nguyện với hồn thiêng sông nùi
hiến dâng đời khi đất nước lâm nguy
anh bỏ nhà năm mười chín tuổi ra đi
ôm chí lớn trong tầm tay súng nhỏ
những tháng quân trường mồ hôi tháo đổ
và sa trường là khắp nẻo biên khu
tính đến hôm nay năm tuổi lính dù
ba lần chiến công, hai lần chiến tích
một buổi xung phong vào lòng đất địch
anh ôm dù lao xuống giữa mật khu
những chiếc dù to chụp xác quân thù
tin chiến thắng bốn phương về rộn rã:
„p Bắc, Băng Lăng, Ðức Cơ, Bình Gìa...
khói súng cay nòng lấm áo chiến binh
những chuyến đi dài nuốt trọn đời anh
không kịp nhớ, kịp thương một lần lấy đẹp !
súng gác lưng đèo đêm ba mươi tết
sương rơi rơi kín lạnh nẻo rừng gìa
sờ đế giày mòn tính quảng đường xa
anh mới thấy đi đã trọn vòng đất nước
sao lòng chiều nay buồn lên côi cút ?
hay anh si tình anh lính dù ơi !
có phải một lần qua xứ dừa rồi
anh gởi trọn tình theo tà áo đó ?

ai đứng bên bờ kinh xóm lạ
nắng lưng chiều soi mái tóc nghiêng nghiêng
anh đến nơi đây bản thảo, thôn hiền
xin dừng bước, vì em thơ mộng quá !
gối chiếc ba lô nằm nhìn cây lá
nghe lũ chim rừng ríu rít gọi nhau
anh chợt buồn, chợt nhớ đâu đâu....


Trang Châu


Giã trường khoác lấy chinh y
Lời thề non nước nguyện vì nước non

Bước đi một tấm lòng son
Mẹ già em dại ngóng trông anh về
Những mong nắng ấm hồn quê
Xóm thôn phố xá chan hòa niềm vui
Thanh bình đàn trẻ reo cười
Cánh diều no gió khắp trời quê hương
Vườn dâu mẹ dạm láng giềng
Đôi nhà thân thiết ra giêng ... cau trầu
Để em bẽn lẽn cúi đầu
Cắn môi nhớ giấc mộng đầu đơn sơ
Anh về nối lại tình thơ
Đau thương binh biến đã ... qua một thời
Đất mẹ chinh chiến tả tơi
Có anh ... ươm mộng thanh bình tự do
Một ngày, chinh chiến rồi ... qua
Có nhau dệt lại mùa mơ một đời
Nhưng thôi ... bão lửa ngút trời
Non sông khóc hận một thời nghiệt oan
Chí trai đày ải rừng hoang
Quê hương xiềng xích điêu tàn đớn đau
Mẹ già mòn mỏi còn đâu !
Em thơ vất vưởng héo nhàu tuổi xanh
Cô láng giềng giấc mộng lành ?
Qua cầu! hay lỡ sang sông đắm đò!

Vắng anh! vận nước! lệ nhoà ...
Nhớ anh ! thương mãi! quê nhà tự do
Tiếc thương (Anh Bằng)
Như Quỳnh - Lâm Nhật Tiến hát

Người con quê mẹ

No comments:

Post a Comment