Monday, December 19, 2011

Rihanna yêu dấu…


Phần một

Mới đầu, cái tin Rihanna Linger trốn khỏi nhà thương điên – đúng hơn là một loại nhà tù nhốt người điên lớn nhất thành phố San Francisco, chẳng làm cho ai bận tâm cả. Hơn nữa, San Francisco vốn là một thành phố lớn, nổi tiếng từ những năm 60 của những phong trào Hippy, với lối sống hưởng thụ, hút sách, tội lỗi, yêu cuồng sống vội và chống chiến tranh, chuyện một mụ đàn bà điên trốn khỏi nhà thương điên là chuyện xe cán chó, chó cắn xe… Mẹ, chuyện vớ vẩn, bỏ đi Tám, thì giờ đâu ai để ý?

Nhưng cách đó 3 năm thì lại là chuyện khác. Đúng hơn, vụ án Rihanna đã tốn không biết bao nhiêu là giấy mực và thì giờ của hàng trăm phóng viên khắp nơi trên đất Mỹ. Nhưng, người Mỹ là một giống người... hay quên.

Chuyện bắt đầu bằng một cú điện thoại của một bà quản lý căn chung cư than phiền về một cái phòng cho mướn ở trên lầu 3 của cái cao ốc của mình làm gì không biết mà sao nặng mùi quá. “Hình như như có xác chết thì phải,” bà nói trước khi cúp máy.

Cảnh sát tới và ai cũng phải bịt mũi nhăn mặt. Riêng với thanh tra Sydney, chuyên trị những vụ điều tra giết người thì chẳng những bịt mũi, chả còn văng tục chửi thề lia lịa, rủa thầm cho cái nghề… thanh tra cảnh sát quái ác của mình. Mẹ, nếu biết làm thanh tra cảnh sát lâu lâu lại phải... bịt mũi đi điều tra như thế này thì chẳng thà làm cảnh sát lái mô tô như ngày xưa còn sướng hơn.

Sau nửa tiếng đồng hồ, cảnh sát tông cửa vào và tìm thấy 2 xác chết đàn ông, 1 xác chết đàn bà, ai cũng trần như nhộng và đặc biệt hơn cả, ai cũng bị xiềng bằng một loại xiềng mà người ta thường nhìn thấy trong các phim X, khi bọn chúng nó thích làm tình với nhau một cách thô bạo, bệnh hoạn.

Sydney hối bọn cảnh sát viên mở toang mấy cánh cửa sổ cho thoáng khí rồi quỳ xuống quan sát tỉ mỉ tửng nạn nhân một. Bỗng chả ố lên một phát, lắc đầu chắc lưỡi. Mẹ kiếp, hai thằng đàn ông bị thiến mẹ nó 2 cái của quý, lòi hai cái hố đen thùi lùi, khô đặc những máu coi phát gớm. Lật xác chúng nó sang một bên, hai thằng còn bị hai chai bia nhét vào hậu môn, sâu đến hết cả chai.

“Mẹ kiếp, bia nhét vào hậu môn sâu như thế này thì sống cho thế nào nổi?” thanh tra cảnh sát Sydney vừa lắc đầu lẩm bẩm vừa lật qua xác con đàn bà. Con đàn bà cũng cùng chung một số phận. Một chai bia sâu tuốt trong hậu môn...

Đối với một người bình thường thì chỉ cần nhìn qua ba cái xác chết thì ai cũng có thể ói mửa ra tới mật xanh mật vàng rồi, nhưng Sydney thì không. Làm thanh tra cảnh sát đã gần chục năm cho cái thành phố tội lỗi San Francisco bệnh hoạn nhất thế giới này thì chẳng có gì là lạ cả. Yêu cuồng sống vội thì chết như thế là phải rồi. Nhưng chuyện quan trọng là phải tìm ra thủ phạm...

Quan sát thêm một lúc, chẳng tìm được thêm dấu hiệu gì, Sydney đi xuống lầu một, vào văn phòng chính, nói chuyện với con mẹ quản lý. Con mẹ quản lý vẫn chưa hoàn hồn, mặt mày tái xanh, đưa hết hồ sơ sổ sách của những người mướn phòng cho cảnh sát coi.

Thanh tra Sydney coi một lúc thì rút ra cuốn sổ tay, ghi vào cái tên Robert Linger và Rihanna Linger, một cặp vợ chồng mới cưới, ký giấy mướn nhà cách đó cỡ chừng vài tháng.

Cha thanh tra cảnh sát làm một hơi thuốc lá, phì khói bay đầy căn phòng nhỏ, hất hàm hỏi:

-Hai vợ chồng Linger này là những con người như thế nào?

Mụ quản lý lắc đầu, nhăn mặt lại:

-Lạy Chúa tôi, toàn là một bọn quỷ. Quỷ dữ.

-Quỷ. Quỷ như thế nào?

-Say sưa đàn đúm nhậu nhẹt hút xách tối ngày, mở nhạc điếc cả tai. Tôi nói thật, nếu tôi biết chúng nó như thế tôi không cho chúng nó mướn nhà.

Cha cảnh sát cười nhẹ như thông cảm:

-Trễ quá rồi... Đời là như thế...

-Đúng như thế. Nhưng mà, lạy chúa tôi, chuyện nhạc mở ồn ào tôi chịu được, nhưng có một thứ khác làm cho ai cũng phải rùng mình rởn gáy...

Thanh tra Sydney vẫy vẫy bàn tay:

-Rùng mình rởn gáy?

-Phải. Lâu lâu, chúng nó dắt về mấy người lạ, làm gì không biết mà chúng tôi nghe tiếng roi quật ầm ầm, tiếng la hét khóc than cả đêm. Lạy Chúa tôi, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn thấy rùng mình rởn gáy.

Sydney dụi điếu thuốc lá:

-Bà có gọi cảnh sát để than phiền mấy cái vụ này?

-Gọi chứ. Gọi mấy lần, nhưng cảnh sát không làm gì cả chỉ bảo chúng nó giữ im lặng thôi. Cảnh sát về chừng 15 phút đồng hồ là chúng nó lại đánh nhau hay yêu nhau hay làm gì không biết mà lại ầm ầm như cũ. Tôi lại gọi cảnh sát, và tôi lại bị cảnh sát chửi. Thật tôi không hiểu nổi quí vị cảnh sát, chẳng ra làm sao cả.

Sydney lại cười nhẹ:

-Đừng đổ tội cho cảnh sát sớm thế. Cảnh sát còn bận bịu với bao nhiêu chuyện khác quan trọng hơn. Một ngày thì thành phố này có không biết bao nhiêu là tội ác, bao nhiêu người bị hiếp dâm và bao nhiêu vụ giết người.

Bà quản lý lắc đầu:

-Tôi chán cái xứ Hoa Kỳ này quá rồi. Tôi nói thật. Tôi muốn nghỉ việc, di cư qua Âu Châu ở... Tôi chịu không nổi rồi.

-Chúc bà may mắn, nếu đi thì nên đi sang Hòa lan là hay nhất, nhưng mà không biết người ta có nhận cho bà vào ở không...

Sydney nhìn một vòng, rồi lại hỏi:

-Thế thì chúng nó làm việc gì để sống, bà có biết không?

-Thằng Robert nghe nói là họa sĩ hay văn sĩ gì đó. Còn con vợ thì chẳng làm gì cả, ở nhà ăn bám chồng.

-Chúng nó trả tiền mướn nhà đầy đủ?

Con mụ quản lý lắc đầu:

-Cái đó thì rất đầy đủ, thế mới khốn nạn.

-Tại sao trả tiền đầy đủ mà lại... khốn nạn?

-Khốn nạn bởi vì tôi chỉ mong cho chúng nó trả tiền nhà trễ một ngày là tôi đã có cớ mà đuổi chúng nó đi rồi. Nhưng, khốn nạn, chúng nó không bao giờ thiếu, trả rất đúng hẹn mới là khốn nạn cho tôi...

Cha thanh tra gật đầu:

-Và khốn nạn cả cho tôi nữa... Ở trên phòng là 3 cái xác chết. Không đẹp lắm và dĩ nhiên, rất nặng mùi. Bây giờ, bà kiếm cái gì bịt đỡ cái mũi, đi theo tôi lên căn phòng để nhận diện mấy cái xác chết...

Nghe như thế thì con mụ quản lý lắc đầu liền:

-Ô, không. Lạy Chúa tôi, tôi không đi đâu cả.

Thanh tra cảnh sát Sydney lúc ấy mới biểu lộ tí uy quyền của mình, nhìn bà bằng một nét mặt không vui:

-Bà không đi thì bà vô tù. Đi, kiếm cái gì bịt mũi rồi lên với tôi. Đây là việc điều tra tội phạm của cảnh sát, đừng có giỡn mặt mà vào tù...

Mụ quản lý chẳng muốn vào tù nên đi liền, quên luôn cả chuyện kiếm cái gì bịt mũi...

Thế mới biết uy quyền của cảnh sát, dù là cảnh sát nước nào đi nữa cũng đáng sợ như thế thôi....

5 phút đồng hồ sau, bà quản lý cùng thanh tra cảnh sát Sydney bước vào phòng. Bà một tay bịt mũi, tay kia thì làm dấu thánh giá và miệng thì tụng kinh liên hồi. Sydney hỏi:

-Trong 3 cái xác chết này, ai là Robert Linger?

Bà quản lý chỉ một thằng đàn ông râu ria rậm rạp. Cha thanh tra lại hỏi:

-Còn các xác đàn bà này, có phải là Rihanna Linger không?

Bà quản lý nhăn mặt lại, nhìn một lúc rồi lắc đầu:

-Không, tôi chưa bao giờ nhìn thấy người đàn bà này.

-Bà có chắc không?

-Lạy Chúa tôi, cái mặt con quỷ cái dâm loàn với cặp môi thật là dầy và cong cớn như cặp rắn của con Rihanna làm sao tôi quên được. Lạy Chúa tôi, con nói xin chúa tha tội cho con, con chỉ mong cái xác chết này là xác nó...

-Còn cái xác chết đàn ông này?

-Hình như tôi có gặp vài lần. Toàn là một lũ quỷ yêu với nhau không thôi. Bây giờ cho tôi đi được chưa?

Sydney gật đầu dễ dãi:

-Bà làm tròn bổn phận của người công dân. Xin cám ơn bà. Bà đi được rồi...

Một tiếng đồng hồ sau, thanh tra cảnh sát Sydney về văn phòng mình và lập tức cho ấn hành ngay một cái lệnh tầm nã: Rihanda Linger. Ban lệnh xong, Sydney cho thư ký mình lục trong hồ sơ lưu của cảnh sát để tìm cái tên Rihanna Linger. Chẳng tìm thấy gì cả. Điều này chứng tỏ Rihanna chưa hề bị bắt giam nên không có hồ sơ. Kiếm cái tên Robert Linger cũng chẳng thấy gì luôn.

Hai ngày sau, một cảnh sát lượm được Rihanna ở một khách sạn rẻ tiền gần đó và đem về ty cảnh sát thành phố San Francisco.

Trước hết, Sydney cho nó ngồi đợi trong phòng thẩm vấn 3 tiếng đồng hồ để cho thần kinh nó thư giản chút xíu, mất bớt chút tinh thần hay tính khí ngang ngược nếu có đi rồi mới mới tà ta sách cặp bước vào. Giây phút quan trọng đã tới.

Cái cảm giác đầu tiên của thanh tra cảnh sát Sydney khi nhìn thấy con Rihanna là ...“Đù mẹ, con nhỏ này coi đẹp quá, mới nhìn thấy là muốn... chơi rồi.” Mà nó đẹp thật, tướng hao hao giống tài tử xi-nê Sophia Loren với cặp môi khá dầy nhưng duyên dáng chứ không cong cớn như cặp rắn theo lời mô tả của con mụ quản lý. Cặp đùi của nó to và dài hơn bình thường. Cặp vú thì khỏi nói, không phải là vú sửa mà còn đẹp hơn và to hơn cả vú sửa nữa. Thật là một tác phẩm tuyệt vời của tạo hóa. Thảo nào người ta chết với nó cũng phải thôi.

Thanh tra cảnh sát Sydney liền biểu diễn ngay một bộ mặt nghiêm và buồn của những người thanh tra cảnh sát đi làm phận sự nhưng chưa kịp mở miệng ra nói gì thì con nhỏ Rihanna đã chửi phủ đầu vào mặt thằng Sydney:

-Fuck you, you son of a bitch...

Cha thanh tra cảnh sát ngạc nhiên quá đổi. Xưa nay, thiên hạ vào đây thì một là run như cầy sấy, hai là vừa run... vừa khóc, có ai lại dám ngang ngược chửi cảnh sát như con nhỏ này. Sydney cảm thấy vừa giận nhưng lại vừa thích thú vì cách đối xử ngang ngược của nó.

Vẫn bộ mặt nghiêm và buồn, thanh tra Sydney làm như không nghe tiếng chửi:

-Xin lỗi, cô nói gì?

-Tao nói mày là đồ con chó đấy, đeo mẹ... Tại sao mày bắt tao ngồi đây gần 5 tiếng đồng hồ mà không ai đá động gì đến tao hết. Tao hết thuốc lá cũng không ai cho, khát nước thấy mẹ nội cũng đéo được uống. Fuck you, fuck your police department...

Sydney thầm nghĩ, nó muốn phắc mình thì lúc nào mình cũng sẵn sàng, nhưng đòi phắc cả ty cảnh sát thành phố San Francisco thì chắc còn lâu mới phắc hết. A, thì ra con nhỏ thèm thuốc lá và khát nước nên đâm quạu, đòi phắc tùm lum. Chuyện nhỏ. Sydney rút ra bao thuốc lá Lucky Strike, thẩy lên bàn, ráng làm như là mình chưa hề bị chửi:

-Thuốc lá đây, tiền của tôi mua đấy chứ không phải của chính phủ đâu.

Con nhỏ chụp liền bao thuốc lá, cặm ngay một điếu vào môi. Sydney bật lửa cho nó, nói tiếp:

-Còn chuyện ngồi đây 5 tiếng đồng hồ là không phải. Mới có 3 tiếng đồng hồ thôi...

Rihanna hà một hơi khói, bộ mặt xem ra tươi tỉnh hơn một chút.

-Xin giới thiệu, tôi là thanh tra cảnh sát Sydney Pammer, điều tra viên của sở cảnh sát San Francisco.

-Khỏi cần giới thiệu thì tao cũng biết mày là dân điều tra viên của cảnh sát. Cái ngữ như mày thì làm được gì ngoài việc đi bới lông tìm vết của thiên hạ? Học vấn được bao lăm, chỉ được cái miệng là giỏi...

Kiên nhẫn, kiên nhẫn, thanh tra cảnh sát Sydney tự nói với lòng mình, bàn tay nắm chặt lại. Nếu đây không phải là phòng thẩm vấn của cảnh sát thì chắc chắn con nhỏ này sẽ không còn một cái răng mà ăn cơm. Nhưng đây là phòng thẩm vấn, cảnh sát mà ăn nói lạng quạng thì mai mốt ra tòa, nạn nhân có thể được xử trắng án, nói gì đến chuyện đánh đấm nó. Đụng nó một cái thì người đi tù là mình chứ không phải là nó.

Sydney cũng mồi một điếu thuốc, nhả khói:

-Tại sao cô có vẻ ác cảm với cảnh sát chúng tôi thế? Có tật giật mình chăng?

Rihanna trừng cặp mắt to và đẹp nhìn thằng cảnh sát:

-Mày muốn gì tao?

-Chẳng có gì, tôi muốn hỏi cô vài câu hỏi đơn giản về cái vụ án mạng ở nhà cô...

Rihanna lắc đầu, dụi điếu thuốc lá:

-Tôi không có gì để nói hết. Muốn hỏi gì thì mời luật sư tôi tới đây.

Một lần nữa, thanh tra cảnh sát Sydney muốn giộng cho con nhỏ này một cái cho gẫy hết hai hàm răng...

Theo luật pháp Hoa Kỳ, cảnh sát không được quyền hỏi cung ai cả nếu không có sự hiện diện của luật sư người bị hỏi cung...

Sydney đã lầm to khi nghĩ mình có thể dùng mánh lới và kinh nghiệm của chục năm làm thanh tra cảnh sát để hy vọng cạy miệng nó ra, may ra nó nói vài điều hớ hênh để kết tội nó.

Nhưng kinh nghiệm tràn trề như Sydney thì làm sao bỏ cuộc dễ dàng như thế được. Nó tiếp tục:

-Coi, chuyện xảy ra ở nhà cô thì phải cho cảnh sát hỏi vài câu chứ, làm khó nhau như thế thì được gì?

-Fuck you... Mày muốn hỏi gì thì gọi luật sư của tao tới đây.

Tiên sư, con nhỏ này cứng cựa thật. Nó nhất định phải đòi luật sư của nó tới.

-Nghe tôi nói đây, dĩ nhiên là cô có quyền đòi sự hiện diện của luật sư, nhưng tôi chỉ hỏi vài câu thôi mà. Chuyện xảy ra trong nhà cô thì phải cho cảnh sát hỏi vài câu chứ. Tôi nói có đúng không?

-Đúng cái... đít tao. Tao muốn luật sư của tao, đừng có nhiều lời.

Nghe nói tới ... cái đít, thanh tra cảnh sát Sydney lại phải nhớ đến ba chai bia nhét vào trong 3 cái đít của xác chết. Thật là rùng rợn. Sydney liền làm bộ mặt giận, giải pháp cuối cùng, giả vờ nạt to lên như mình sắp sửa giết người:

-Này này, đừng có hỗn láo với cảnh sát quá như thế nhé. Tôi có thể tạm tống giam cô vào khám liền bây giờ về tội tình nghi giết người. Muốn lịch sự thì tôi lịch sự, còn muốn ngang ngược với cảnh sát thì chúng tôi sẽ đối xử ngang ngược...

Nói xong, thằng thanh tra cảnh sát chờ phản ứng. Nhưng nó thất vọng ngay khi con nhỏ Rihanna vẫn giữ được bộ mặt bình tĩnh. Nó nhăn mặt, cười nhẹ một phát:

-Thôi đi cha nội, đừng có chơi cái trò dọa con nít nhé. Đây là dân biết pháp luật mà. Nếu mấy người có bằng chứng, xin cứ việc nhốt tôi. Nhưng tôi muốn nói chuyện với luật sư của tôi trước cái đã.

Cho đến giây phút đó thì cảnh sát San Francisco chưa có bằng chứng gì để nối con Rihanna với 3 cái án mạng cả ngoại trừ việc một trong ba cái xác là thằng chồng của nó và mọi chuyện xảy ra ngay trong nhà nó. Nói theo danh từ của cảnh sát là “We have nothing—Chẳng có gì cả.”

Nửa tiếng đồng hồ sau, cảnh sát thành phố San Francisco phải cho con Rihanna ra về. Nhưng cuộc điều tra tiếp tục tiến hành và 6 tháng sau, sau khi tìm đủ bằng cớ nối con Rihanna với án mạng, sau khi tìm được một mớ nhân chứng quan trọng có dính líu đến cái đêm kinh hoàng đó, cảnh sát bắt Rihanna nhốt tù và truy tố nó ra tòa về 3 tội danh giết người.

Con Rihanna chỉ ở tù có vài ngày thì đóng tiền thế chân 50 ngàn đô la và ra khỏi tù. Đến lúc đó thì cảnh sát mới biết gia đình con Rihanna là một gia đình rất là giàu có ở New York. Cảnh sát cũng biết thêm là nó đã học xong đại học, vì khoái cuộc đời Hippies của tuổi trẻ thời đó nên dọt về San Francisco để kết thân với bọn yêu cuồng sống vội của thành phố này...

Một năm sau, Rihanna bị đưa ra tòa. Vì là một vụ lớn cho nên báo chí khắp Hoa Kỳ ùn ùn đổ về.

Về phía chính phủ, họ có nhân chứng bảo nhìn thấy Rihanna tối hôm đó có mặt ở trong chung cư mình, có tham dự party đặc biệt gọi là “Đêm hoan lạc của quỷ”. Tệ hơn hết, một nhân chứng của chính phủ là một người đã tham dự cái party tối hôm đó ngay từ lúc đầu tiên. Em kể rằng em cũng tham dự trò chơi làm tình kiểu khổ nhục, trói nhau lại, một người đóng vai chủ nhân, người kia đóng vai nô lệ. Nô lệ phải nghe lời chủ. Chủ bảo làm gì thì phải làm đó, đánh ai thì phải đánh, nhét cái gì vào chỗ nào thì phải nhét vào...

Em cho biết, chuyện đánh đấm hành hạ ai thì em rất khoái, đánh bao nhiêu cũng được, nhưng đến cái màn nhét đồ vào đít thì em chịu không nổi, em bỏ về trước.

Thằng công tố hỏi:

-Tại sao em về được mà mấy người kia không về được?

-Tại vì em may cho em là lúc đó em không bị trói.

-Còn mấy người kia bị trói?

-Phải, trói cả hai tay và cả hai chân, không ai nhúc nhích gì được.

Phiên tòa kéo dài sang tuần thứ ba thì luật sư của Rihanna, biết rằng bằng chứng buộc tội của chính phủ đã rõ ràng quá, mình không thể cải cho Rihanna vô tội được, liền viện cớ là thân chủ mình bị bệnh tâm thần để xin tòa tha bổng.

Công tố viện cũng chẳng vừa, hỏi một người bị bệnh tâm thần như thế làm sao mà đỗ bằng cữ nhân kinh tế học và lại đ hạng cao tại một truong đại học danh tiếng nhất thế giới được.

Luật sư lại đem ra một mớ chuyên viên tâm lý học đến từ khắp nơi trên nước Mỹ, chứng minh một người học giỏi vẫn có thể bị điên như thường...

Hai bên cải nhau thêm 1 tuẩn nữa rồi giao cho bồi thẩm đoàn định tội. Sau ba ngày đóng cửa họp kín, bồi thẩm đoàn trở ra, tuyên bố bị can Rihanna vô tội vì giết người trong lúc thần kinh bị giao động nặng. Người bị bệnh tâm thần như thế không phải chịu trách nhiệm cho việc mình làm. Bồi thẩm đoàn đề nghị cho Rihanna vào dưỡng trí viện hay nhà thương điên chữa trị cho đến khi bình phục.

Ngồi phía dưới và sau khi đọc bản án, thanh tra cảnh sát Sydney lắc đầu, lẩm bẩm chửi thề một mình rồi bỏ ra ngoài, đi lang thang như người mất hồn mãi cho đến tối mới về nhà...

Ngày hôm sau, cái tin con Rihanna Linger giết người nhưng được xử vô tội bị bệnh tâm thần đã trở thành một hàng tít lớn chạy trên hàng ngàn tờ báo khắp Hoa Kỳ...

Sáng hôm đó, bác sĩ phân tâm học Garry Blast, giám đốc “San Francisco Mental Hospital”, một nhà thương kiêm nhà tù lớn nhất tiểu bang California với số bệnh nhân lên tới gần ngàn và số nhân viên làm việc lên tới 4 ngàn người, bước ra khỏi nhà mình để nhặt tờ báo hàng ngày. Giống như mọi người trong nước Mỹ, Garry cũng đang theo dõi vụ án từ mấy tuần lễ qua, và khi nghe luật sư tuyên bố Rihanna bị bệnh tâm thần, thằng cha bác sĩ mỉm cười khoái chí.

Tại sao một thằng bác sĩ phân tâm học khả kính, giám đốc một cái nhà thương lớn nhất tiểu bang lại mỉm cười khoái chí khi nghe tin tụi luật sư bảo con nhỏ này bị bệnh thần kinh?

Tại vì những lý do sau. Trước hết, Garry Blast là một thằng bác sĩ chẳng có khả kính gì mà lại là một thằng... đại dâm tặc. Bao nhiêu nữ tù nhân đẹp bị nhốt vào nhà thương đều bị Garry cưỡng hiếp một cách hợp pháp ngay trong nhà thương. Thứ nhì, Rihanna là một con đàn bà quá đẹp. Đẹp hơn cả vợ nó gấp mấy lần, đẹp hơn tất cả những con tù nhân nào đã vào tù mà Garry đã được hưởng. Thứ ba, kinh nghiệm cho nó biết, giàu có như con nhỏ này, với một lực lượng luật sư hùng hậu như con nhỏ này, thì chắc chắn bản án sẽ là vô tội vì bệnh tâm thần. Thứ tư, việc này có nghĩa là con Rihanna sẽ được đưa vào nhà thương của nó để điều trị. Một con tù nhân đẹp như thế mà lọt vào tay một thằng bác sĩ đại dâm tặc như thằng Garry thì chắc chắn sẽ là một món quà quý giá cho nó. Thứ năm, cuối cùng và quan trọng nhất, con Rihanna có tính thích làm tình bằng khổ nhục và thằng Garry cũng thế. Nó khoái chơi trò khổ nhục để làm tình. Càng đau thì càng sướng...

Sáng hôm đó, sau khi liếc qua hàng tít “Rihanna vô tội vì bệnh tâm thần”, thằng bác sĩ dâm tặc gian ác không dằn nổi sự vui mừng, hét lớn lên một tiếng thật to: “Wowwww....”

Con vợ giật mình chạy ra, hỏi:

-Chuyện gì mà anh la lên có vẻ mừng rỡ vậy?

Garry lắc đầu, làm mặt nghiêm và buồn:

-Mừng cái búa. Bà coi đây này, giết người tàn nhẫn như thế này mà tòa còn tha bỗng thì tôi hết ý kiến...

Con vợ lắc đầu không nói gì. Thật là khó hiểu. Rõ ràng tiếng la là tiếng la hoan lạc vui mừng mà sao chồng mình lại bảo là không mừng. Tại sao nó lại dối mình như thế? Chuyện này rồi từ từ sẽ phải tìm cho ra, con vợ thằng Garry bảo với lòng mình như thế...

 Truyện Ngắn đen của Trường Sơn Lê Xuân Nhị

Hết phần một... Xin coi tiếp phần hai...

No comments:

Post a Comment